Tần Trì tiễn nhóm đồng học rời đi.
Vừa quay lại, liền bắt gặp lão Lưu thị đang khệ nệ khuân đống lễ vật vào chính phòng.
Tần lão đầu ngồi một bên, không nói gì.
Ngược lại, Tần lão đại chau mày bảo:
“Nương, có một phần là bổ phẩm tặng cho đại lang tức phụ, nên phải chọn ra, đưa sang cho nàng ấy mới đúng.”
“Phải đó nương, không bồi bổ cho tốt, thì lấy đâu ra sữa nuôi hai đứa tằng tôn của người.” — Tiểu Lưu thị cũng phụ họa thêm.
Lão Lưu thị bĩu môi:
“Nhà này nuôi dê cơ mà.”
Bà ta xem người khác là kẻ ngốc sao? Nhưng Tiểu Lưu thị chẳng ngốc chút nào.
Nếu để lão Lưu thị khiêng hết vào chính phòng, e là chẳng còn phần của họ. Thế là nàng nhanh tay, bất luận trong đó có gì, trước tiên cứ khuân cả sang phòng Tống Cẩm, còn kín đáo ra hiệu với Tần Đại Nha.
Vì vậy, Tiểu Lưu thị và Tần Đại Nha cùng nhau khiêng.
Lâm thị cũng bước lên phụ một tay.
Đến khi lão Lưu thị quay lại chính phòng, thì đống lễ vật đã biến mất tăm.
“Đồ đâu rồi?!” — lão Lưu thị tức đến nỗi ném cả gậy.
Vài người nhà họ Tần ngồi trong phòng chỉ im lặng không đáp.
Bà ta đi một vòng quanh chính phòng, lại cà nhắc ra cửa lớn quát ầm lên:
“Nhị tức phụ! Tam tức phụ! Chết đâu cả rồi hả?!”
Mặc cho lão Lưu thị mắng chửi, trong phòng Tống Cẩm lúc này, nàng nhìn bàn chất đầy lễ vật, chỉ đành dở khóc dở cười:
“Chờ A nãi không để ý, nhị thẩm với tam thẩm liền chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846453/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.