“Ngươi là nô tỳ của Tống gia ta sao?”
Ngân Lung vừa bưng chén canh gà ác hầm thuốc bước ra, phía sau liền vang lên giọng nói sắc nhọn của Tống Tú.
Nàng ta chắn ngay trước mặt Ngân Lung, ánh mắt ngạo nghễ:
“Ta nhận ra ngươi rồi, ngươi chính là hạ nhân trong phủ Tống gia trước kia!”
Ngân Lung thần sắc nghiêm nghị, cung kính mà không khuất phục:
“Nhị cô nương, ta không phải hạ nhân của Tống gia.”
Tống Tú khẽ cười mỉa, giọng đầy khinh thường:
“Còn chối sao? Dù ngươi có chối, ngươi vẫn là nô tỳ của ta.”
“Ta nay đã là thân phận lương dân, không thuộc về ai cả.”
Ngân Lung vốn không muốn dây dưa với nàng ta.
Tống Tú hừ lạnh, ngẩng cao cằm, giọng điệu kẻ cả:
“Lừa quỷ sao? Nếu là thân phận tự do, sao phải tới hầu hạ tỷ tỷ ta? Nàng là chủ tử của ngươi, vậy ta chẳng phải cũng là chủ tử của ngươi sao?”
Nói rồi nàng ta phất tay:
“Nhớ kỹ, ngày mai ta muốn ăn gà luộc lộ thái với viên thịt Huệ Châu, phải chuẩn bị sớm. Còn canh gà ác này, lát nữa mang một bát sang cho ta.”
Dứt lời, Tống Tú ngạo mạn xoay người đi, khí thế hệt như thời còn ở Tống gia, cái dáng dấp cao cao tại thượng đối đãi hạ nhân như thể sinh ra đã vậy.
Ngân Lung bưng bát canh quay về phòng Tống Cẩm.
Tống Cẩm ngẩng đầu, thấy thần sắc bà khác lạ, liền hỏi:
“Lung di, ngoài kia xảy ra chuyện gì sao?”
“Gặp Nhị cô nương ạ.”
Ngân Lung kể lại toàn bộ những lời Tống Tú vừa nói, rồi khẽ thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846442/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.