Dù trong lòng Tống Cẩm vẫn canh cánh nỗi nhớ người thân, nhưng cũng chẳng tránh khỏi bị bầu không khí rộn ràng ngày Tết cuốn vào.
Lúc này, người lớn trẻ nhỏ trong nhà đều quây quần trong đại sảnh, vừa nói chuyện vừa ăn đủ loại bánh kẹo, mứt, hạt dưa, bánh tổ, kẹo lạc bày trên bàn.
“Năm nay có múa rồng múa sư tử không ạ?”
“Chuyện đó phải hỏi tộc trưởng gia gia mới biết.”
“Thôn ta không có đâu, nhưng nghe nói mấy thôn bên còn có thả diều đăng với đánh đu xuân cơ!” – Tam lang mắt sáng rực, quay sang nhìn Tần Trì đầy mong chờ.
Ánh mắt nhỏ kia rõ ràng đang nói: “Đệ muốn đi!”
Tống Cẩm bật cười, cũng quay đầu nhìn Tần Trì.
Tần Trì khẽ lắc đầu, cười đáp:
“Đi tìm cha đệ mà xin đi, bảo ông ấy dẫn đi chơi. Năm nay ta phải ở nhà bầu bạn cùng nương tử rồi.”
Đám trẻ lập tức cụp vai, mặt xị xuống.
Tam lang bĩu môi:
“Cha đệ chắc không cho đâu, ông ấy bảo chỗ đông người lắm kẻ bắt cóc, mà bọn bắt cóc thì thích nhất là những đứa lanh lợi như đệ đấy!”
Câu nói khiến cả sảnh bật cười.
“Ha ha, nói cũng đúng, bọn bắt cóc đúng là thích mấy đứa lanh như đệ thật!”
Tiếng cười lan khắp gian nhà, rộn ràng cả một buổi sáng.
Bên chính ốc, lão Lưu thị dù muốn mắng người, nhưng nghĩ đến điều kiêng kỵ ngày đầu năm, đành phải cố nín, không dám nói lời xui xẻo.
Tần Minh Tùng lại tỏ ra hiếu thuận, rảnh rỗi là đến chuyện trò cùng lão Lưu thị, dù tay vẫn cầm quyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846441/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.