“Cháo này, thiếp có thêm một chút muối.”
Tống Cẩm cẩn thận thử độ nóng, thấy vừa miệng mới bưng bát cháo đưa đến trước mặt Tần Trì.
Tần Trì không khách sáo, nhận lấy rồi uống hết sạch.
Tống Cẩm tiếp bát không, đặt qua một bên, dịu giọng hỏi:
“Thân thể chàng giờ thế nào? Còn thấy khó chịu không?”
“Không khó chịu, quen rồi.”
Giọng hắn bình thản, nhưng nghe vào tai Tống Cẩm lại khiến lòng nàng trĩu nặng.
Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh ngày thành thân — Tần Trì nói mình mệnh không lâu dài, thần sắc khi ấy hệt như bây giờ, tựa như đã sớm chuẩn bị sẵn cho cái kết ấy.
Tống Cẩm khẽ nói:
“Chàng sẽ khỏe lại thôi.”
Tần Trì mỉm cười bất lực, rồi lặng lẽ nắm lấy tay nàng, giọng trầm ấm:
“Phải, ta sẽ khỏe lại. Ta còn muốn nhìn con của chúng ta lớn lên, đích thân dạy con đọc sách, lại còn muốn dạy chúng biết thế nào là hiếu kính với nương tử.”
Tống Cẩm nghe đến đó, má ửng đỏ, lòng như có con tằm nhỏ cựa quậy.
Dù ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, song vẫn chẳng kìm được mà liếc hắn một cái.
Ánh nhìn ấy nhẹ tựa nước, đôi mắt long lanh như cắt từ thu thủy, trong sáng mà sâu thẳm, lại thêm chút ửng hồng nơi gò má, càng khiến dung nhan vốn thanh lệ của nàng trở nên rạng rỡ, động lòng người.
Rơi vào mắt Tần Trì, chỉ thấy một khắc ấy, nàng đẹp đến mức khiến tim hắn chao đảo.
Tần Trì vốn thông minh từ nhỏ, lại được danh sư chỉ dạy, sớm đã hiểu bản thân như người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846390/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.