Tống Cẩm đứng một bên, môi khẽ cong, tuy không nói lời nào nhưng niềm vui nơi đáy mắt vẫn không thể giấu được.
“Chúc mừng nhé, Đại lang.”
Khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì, Tần Minh Tùng đã đứng dậy, vừa cười vừa đi đến bên Tần Trì, vỗ nhẹ vai hắn một cái:
“Học bao nhiêu năm sách vở, cuối cùng cũng không uổng công — lần này thi huyện đã giành được án thủ rồi!”
Lời nói vừa dứt, tim Tống Cẩm khẽ hẫng một nhịp.
Nàng lập tức quay sang nhìn Tần Trì.
Quả nhiên, sắc mặt hắn trầm xuống.
Bên cạnh, nụ cười trên môi Lý thị cũng cứng lại, ngay cả Tần lão đại cũng lộ rõ vẻ kinh ngạc, trong khi Tần lão đầu và mấy người khác lại mừng rỡ ra mặt.
“Tứ lang, lời ngươi nói… là thật chứ?”
Tần lão đầu, với tư cách là trưởng bối trong nhà, phấn khởi đến mức lập tức đứng bật dậy.
Tần lão nhị cũng lên tiếng hùa theo:
“Đúng vậy, có thật không? Sao chúng ta chẳng nghe tin tức gì cả?”
Tần lão tam nhíu mày:
“Cũng lạ, trước nay chuyện lớn như thế, thôn trưởng và mấy vị trong tộc đều phải báo tin chúc mừng, sao hôm nay lại chẳng có ai nói?”
Không ai biết rằng, Tần Trì vốn đã âm thầm chặn lại toàn bộ tin tức, không muốn việc trúng án thủ huyện thí lan ra.
Nhưng hắn lại không ngờ, Tần Minh Tùng lại về đột ngột, còn đúng lúc nghe được tin ấy trên đường.
Tần Minh Tùng cười, giọng mang ý trêu chọc:
“Cũng là ta sơ ý, vừa nãy suýt quên mất. Trên đường về, ta tình cờ gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846386/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.