“Hừ hừ!”
Tống Cẩm đứng dưới mái hiên, khoé môi khẽ cong, nụ cười mang theo ý trào phúng nhìn về phía Tống Tú.
Tống Tú vốn chuẩn bị sẵn cả bụng lời châm chọc, nhưng đối diện với ánh mắt ấy, lại nghẹn họng, chẳng nói thêm được câu nào.
Lão Lưu thị cũng chẳng có sắc mặt dễ chịu hơn.
Chỉ cần nghĩ đến việc Tần lão đầu luôn bênh vực Tống Cẩm, trong lòng bà ta liền thấy không thoải mái, liếc xéo nói:
“Ta nói này, Đại lang tức phụ, nhà ta không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi. Đã về thì cũng phải làm việc chứ!”
“Lão nhân gia cứ yên tâm, ta sẽ không ăn cơm của Tần gia mà không làm gì đâu.”
Tống Cẩm cười nhạt, song ánh mắt lại lạnh lẽo như sương.
Dứt lời, nàng từ trong tay áo lấy ra một thỏi bạc vụn:
“Đây là một lượng bạc, coi như tiền cơm của ta và tướng công trong mấy ngày này. Dù sao tổ phụ cũng đã đồng ý cho phu thê ta tự lập thành tiểu gia.”
Lão Lưu thị lập tức vươn tay giật lấy, liếc nàng thêm một cái nữa, rồi quay người vào thẳng chính phòng.
Tống Tú nhìn thấy Tống Cẩm chỉ dùng một lượng bạc đã dẹp yên được người khó đối phó nhất trong nhà, trong lòng càng thêm tức tối, tay chặt rau heo mạnh đến nỗi nước bắn tung toé khắp sân.
Lâm thị đi ra vừa trông thấy cảnh đó, định lên tiếng nhắc một câu, song nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Tống Tú, lại thôi, cắm đầu đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Tống Cẩm liếc qua, trong lòng yên ổn lạ thường, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846385/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.