Lúc Tần Trì lại thấy Tống Cẩm, liền nhận ra khí chất quanh thân nàng đã khác trước — cụ thể là khác ở chỗ nào, hắn nhất thời cũng nói không rõ.
Chỉ cảm giác có điều gì đó không giống như trước nữa.
“Nương tử, bữa trưa chỉ ăn bấy nhiêu thôi sao?”
Ánh mắt Tần Trì rơi xuống bàn, nơi bày bát canh bách hợp liên tử.
Canh ấy, Tống Cẩm chỉ động được một nửa.
Nàng thản nhiên đáp:
“Chỉ là tạm thời không có khẩu vị thôi.”
Tần Trì đưa tay bưng chén canh, chậm rãi đặt đến trước mặt nàng, giọng bình tĩnh mà không cho phép cự tuyệt:
“Bất luận xảy ra chuyện gì, thân thể vẫn là quan trọng nhất.”
Tống Cẩm nhìn chén canh bách hợp liên tử được đưa đến trước mặt.
Giờ phút này, nàng thực sự chẳng muốn ăn gì.
Nhưng thấy thái độ của Tần Trì, nàng vẫn đưa bàn tay ngọc ngà đón lấy, từng muỗng từng muỗng chậm rãi ăn, rồi nuốt xuống một cách trầm tĩnh.
Đến khi nàng ăn hết miếng cuối cùng,
Tần Trì liền đưa tay nhận lấy chiếc bát không từ tay nàng.
Sau đó, hắn ăn nốt bánh ngô cùng mấy món nguội đã nguội lạnh trên bàn.
Tống Cẩm ngồi một bên, nhìn hắn lặng lẽ ăn, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Nương tử, chuyện ở dược phố có cần ta giúp không?”
Tần Trì đặt bát đũa xuống, hỏi.
Tống Cẩm khẽ “ừ” một tiếng, rồi thu ánh mắt lại, giọng trầm tĩnh:
“Không cần đâu, người đã được thả ra rồi. Chỉ là… ta muốn đến chùa trai giới vài ngày, cầu cho tướng công đỗ đạt cao trong kỳ thi.”
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846378/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.