Tống Cẩm mở chiếc hộp gỗ dài ra.
Bên trong, là một bản hồ sơ điều tra liên quan đến vụ án của Tống gia năm xưa.
Giữa các tập giấy còn có mấy phần chứng từ và khẩu cung, đều có chữ ký cùng dấu điểm chỉ — đủ để trở thành chứng cứ hợp pháp khi đưa lên công đường.
Đây là kết quả điều tra mới nhất từ phương Tây Bắc gửi về.
Tống Cẩm chưa vội xem kỹ, chỉ dặn:
“Các ngươi đều lui xuống đi, đừng để ai tới quấy rầy ta.”
“Dạ, tiểu tiểu thư.”
“Vâng, Đông gia.”
Kim Linh và mọi người đều lui ra ngoài.
Ngân Lung nắm chặt tay con trai — Hình Luân.
Hình Luân vốn không muốn mẫu thân lo lắng, đành để mặc bà dìu mình vào phòng nghỉ.
Lần này, đúng là khiến người nhà kinh hãi.
Từ sau khi rời khỏi Tống gia, thoát khỏi thân phận nô tịch, hai mẫu tử họ cùng Chu gia đã chịu bao gian khổ mới gây dựng được dược phố này.
Trong thời gian đó, không phải chưa từng gặp nạn, nhưng chưa bao giờ cận kề cái chết như lần này.
Đi xa một đoạn, Hình Luân nhẹ giọng nói:
“Người đừng lo, con thật không sao. Đại phu đã nói chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ ngơi ít lâu sẽ ổn.”
Ngân Lung khẽ run giọng:
“Ta… chỉ là sợ thôi.”
Một câu khiến Hình Luân á khẩu, chẳng biết nên đáp thế nào.
Ngân Lung khẽ chớp mắt, ép nước mắt không rơi xuống, nói:
“Chuyện này không đơn giản đâu. Luân nhi, nếu phải liều mạng, ta thà dâng cả tính mạng mình cho tiểu tiểu thư, nhưng con… con thật muốn tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846377/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.