“Có đôi khi, ta cũng không khỏi hoài nghi chính mình — năm đó cùng Tống lão gia vội vã định thân, rốt cuộc là đúng hay sai đây. Dẫu sao nhà họ Tần cũng chỉ là nông hộ, cái miếu nhỏ ấy, há có thể dung nổi hai vị đại Phật…”
Lời của Tần lão đầu vừa dứt.
Tống Tú hoảng hốt đến mức hồn vía đều bay tán loạn!
“Tần bá phụ, không, phụ thân, người không thể đuổi con đi được, con đã thành thân với Tứ ca rồi, đã là người của chàng ấy rồi…” Tống Tú sợ đến nói năng lộn xộn, câu trước câu sau chẳng đâu vào đâu.
Tống Cẩm bước lên, vội lấy tay bịt miệng nàng ta lại.
Nhớ lại những lời chẳng biết xấu hổ mà Tống Tú đã nói trong phòng bếp, lúc này Tống Cẩm thật lo nàng ta lại buông ra lời lẽ bậy bạ thêm nữa.
Dù cho giữa hai người đã sớm xé rách mặt nạ, song trong mắt người ngoài, hai tỷ muội vẫn là cùng một thể.
Ví như có chuyện lớn xảy ra với Tống Tú, người khác tất nhiên vẫn sẽ đến tìm Tống Cẩm mà hỏi tội.
Tống Cẩm trấn tĩnh nói:
“Đêm nay là Tú nhi lỗ mãng, chuyện tranh giành của hồi môn hoàn toàn là vu khống, xin Tần bá phụ chớ để trong lòng. Về sau ta nhất định nghiêm khắc quản giáo, tuyệt không để nàng ta gây thêm chuyện chê cười.”
Tần lão đầu im lặng.
Hồi lâu không đáp lại lời Tống Cẩm.
Nàng gọi ông là ‘Tần bá phụ’, chứ chẳng phải ‘tổ phụ’.
Hàm ý trong đó, há chẳng rõ ràng sao? Tức là Tống Cẩm chưa từng coi bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846373/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.