Tống Tú trở về phòng, tức đến mức suýt nữa ngất đi.
Vốn dĩ nàng định đến trước mặt Tống Cẩm khoe khoang một phen, đợi khoe xong lại thuận tiện đòi về tấm ngân phiếu bốn ngàn lượng bạc.
protected text
Tống Tú tức giận thay xiêm y ướt.
“Cốc, cốc.”
Có người gõ cửa.
Tống Tú giọng đầy bực bội hỏi: “Ai đấy?”
“Là ta, có chuyện muốn nói với ngươi.” – giọng của Lão Lưu thị truyền đến.
Tống Tú khinh khỉnh bĩu môi.
Nếu không phải Lưu thị là thân mẫu của Tần Minh Tùng, thì Tống Tú đến liếc bà một cái cũng thấy bẩn mắt.
Trong lòng Tống Tú, trước khi Tống gia gặp họa, loại người như Lưu thị, đến làm chó cho nàng cũng chưa chắc được nàng cho cơ hội.
Tống Tú đi mở cửa.
Lưu thị nghiêng người bước vào, mặt hầm hầm nói:
“Giờ này mới chịu mở cửa, đang làm cái gì thế?”
“Dạ, nương, con đang thay y phục.”
Tống Tú trong lòng chán ghét Lưu thị, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười lấy lòng.
“Bạc hồi môn của tỷ tỷ ngươi, ngươi nghĩ cách mà đòi về đây.” – Lưu thị mặt dày nói thẳng.
Tống Tú khổ sở đáp: “Con thì có cách gì chứ? Tỷ ấy với con sớm đã trở mặt, nương cũng đâu phải không biết.”
Đôi mắt đục ngầu của Lưu thị ánh lên vẻ nghiêm khắc:
“Ngươi là muội ruột của nó, xin chút bạc thì có gì mà không được?”
Tống Tú chỉ muốn đảo trắng mắt.
Lão bà này đúng là to gan thật.
“Nương, người cũng nói rồi, chỉ là muội ruột, đâu phải thân mẫu.” – Tống Tú nhịn không được phản bác.
Lưu thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846372/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.