Tống Cẩm lạnh mắt quan sát.
Tần lão đầu nổi giận dữ dội, nhưng thật ra chỉ cú đánh đầu tiên là thực sự trúng Lão Lưu thị, những cú sau đều bị ba người con trai ngăn lại.
Lão Lưu thị sợ đến mức mặt mày tái mét, trốn sau lưng Tần lão đại, cúi đầu rụt cổ, chẳng còn chút nào dáng vẻ hống hách khi nãy mắng Tống Cẩm.
Thật ra, Tần lão đầu đánh người là đánh cho Tống Cẩm xem.
“Nương tử, tổ phụ ấy… sợ nàng sao?”
Tần Trì hạ giọng hỏi khẽ.
Tống Cẩm kinh ngạc quay đầu nhìn hắn.
Mà hắn hơi nheo mắt, ánh nhìn hướng về cảnh hỗn loạn trong sảnh, dường như đang cân nhắc điều gì.
Thấy hắn nói vậy, Tống Cẩm khẽ cong môi, đáp:
“Ông ấy không phải sợ ta, mà là sợ người có thể đứng sau ta.”
Điều này, Tống Cẩm đã sớm nhận ra.
Nhưng phải nói, Tần lão đầu e dè cũng chẳng sai.
Như Tần Trì từng nhận xét, Tần lão đầu tầm nhìn không tệ, lại là người biết chừng mực, hiểu lẽ.
Tần Trì thấy hứng thú: “Người đứng sau nương tử là ai vậy?”
“Nhà ta người thân không còn, nhưng vài họ hàng xa thì vẫn có.”
Tống Cẩm vừa như trả lời, lại như chẳng nói gì.
Tần Trì vốn biết rõ thân thế của nàng, nghe thế liền hiểu ngay. Quả thật, nỗi kiêng dè của Tần lão đầu không phải vô cớ.
Dù Tống thị một nhà đã suy, nhưng con gái gả ra ngoài qua ba đời không ít, hơn nữa bên ngoại của Tống Cẩm dường như còn có người làm quan ở kinh thành.
Cuối cùng, vụ ồn ào ấy được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846353/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.