Sau khi Tần Minh Tùng rời nhà quay lại Tử Dương Thư Viện, người ở lại trở nên nổi bật nhất lại là Tần Trì.
Tần lão đầu gọi hắn đến chính phòng, chẳng ngoài mấy lời khuyên răn thường thấy: “Một nhà vinh thì cùng vinh, một nhà tổn thì cùng tổn.”
Người từng trải như ông, há chẳng nhìn ra sự bất mãn của Tần Trì đối với Tần Minh Tùng trong bữa cơm hôm nay? Không sợ ít, chỉ sợ không đều.
Nhất là khi Lão Lưu thị làm gì cũng chỉ nghĩ đến Tần Minh Tùng, khiến người trong nhà khác ít nhiều chịu thiệt. Năm đó, Lý thị muốn gửi con trai đi học, Lão Lưu thị nhất quyết phản đối, nói nhà nghèo không kham nổi hai đứa đi học.
protected text
Vì vậy, Tần Trì phải dựa vào lão đại và Lý thị gánh vác mọi chi phí, không tốn của nhà một đồng.
Sau này, Tần Trì lớn hơn, tự học chế tác Huy mực, thường lấy tiền kiếm được mà phụ giúp chi tiêu trong nhà. Hai đệ đệ là Nhị lang và Tam lang được đến tư thục gần nhà khai trí, cũng nhờ hắn bỏ tiền ra lo liệu.
So sánh như thế, sự ích kỷ của Tần Minh Tùng lại càng lộ rõ.
Chỉ biết nghĩ cho bản thân, chẳng đoái hoài đến người nhà.
Ba huynh đệ chẳng nói gì — cũng là vì chữ “hiếu”, vì tình thân.
Nhưng lòng người có cân, nặng nhẹ thế nào, ai cũng biết rõ trong tâm.
…
Những ngày sau đó, Tống Tú an phận thủ thường, Lão Lưu thị cũng không còn gây chuyện.
Giữa thời gian ấy, Tống Cẩm lại một lần nữa vào huyện.
Nàng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846351/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.