Tống Cẩm vội vàng bước theo vào trong.
Nhưng — bên trong lại không có ai cả? Chỉ có tiếng củi cháy “lách tách” vang lên trong bếp, lửa dưới bếp vẫn đang cháy, miệng nồi phả ra từng luồng hơi nóng trắng xóa. Bên cạnh trên bàn đã bày sẵn các món đã chuẩn bị xong.
Lưu thị trừng mắt nhìn Tống Cẩm:
“Trong bếp chẳng có ai, ngươi gấp cái gì thế?”
Tống Cẩm điềm nhiên đáp:
“Trong nồi còn đang đun nước, cháu chẳng phải nên trông chừng sao?”
Nàng không biết Tần Trì đã rời đi từ khi nào, nhưng tất nhiên sẽ không dại dột mà thừa nhận điều đó.
Tống Cẩm chẳng phải sợ Lưu thị, chỉ là không muốn chuốc thêm phiền phức. Đời trước nàng từng nếm đủ sự khó chịu từ lão phụ này.
Lưu thị mặt mày chẳng vui, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Tống Tú nhìn quanh bếp, ánh mắt thoáng tiếc nuối:
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”
Trên mặt Tống Tú tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu ác ý sắp tràn ra ngoài:
“Muội biết hôm nay là Tần Trì giúp tỷ làm đó. Yên tâm đi, muội sẽ không nói ra đâu.”
Nghĩ đến thái độ của Lưu thị đối với Tống Cẩm, Tống Tú mơ hồ đoán được ngày tháng sau này của nàng sẽ chẳng dễ sống. Đợi một thời gian nữa, khi Tần Trì qua đời, Tống Cẩm mang thêm tiếng khắc phu, đến lúc đó muốn tái giá cũng chẳng ai dám lấy.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh Tống Cẩm khổ sở bi thảm, trong lòng Tống Tú liền hả hê đến lạ.
“Có điều…” – Tống Tú hạ giọng, cười nhạt – “Tỷ phải lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846338/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.