Trở về phòng, Tống Cẩm liền đem bức thư cha để lại cùng quyển Dược điển ném vào lò than, châm lửa đốt đi.
Giữ lại vật thực chỉ là gieo họa về sau, chẳng bằng đốt sạch cho xong. Huống hồ, những nội dung trong Dược điển, nàng đã sớm thuộc nằm lòng từ kiếp trước.
Khi lửa gần tàn, Tần Trì xách ấm trà bước vào phòng.
Tống Cẩm giật mình đứng dậy, khéo léo dịch người che khuất lò than sau lưng.
Tần Trì chỉ liếc mắt qua, mơ hồ thấy nửa chữ “Tống” trên bìa sách, cùng một phong thư đã cháy hơn phân nửa.
Hắn làm như không thấy gì, chỉ đem chiếc bàn vuông thấp bên cạnh dời lên giường, rồi bày ấm cùng hai chén trà:
“Lại đây, uống chén trà đi.”
Tống Cẩm đi đến, cùng hắn ngồi đối diện.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Tần Trì khẽ nâng ấm, rót ra một chén trà nóng. Động tác rót trà uyển chuyển tựa mây trôi nước chảy, đẹp đến khiến người không rời mắt.
Hắn đẩy chén trà đến trước mặt nàng:
“Nhà chỉ có trà hoa hái nơi núi dã, uống tạm vậy, cũng có thể thanh nhiệt tiêu hỏa.”
“Đa tạ.” Tống Cẩm nhẹ nâng chén trà.
“Nhà quê không giữ lễ, chẳng cần tạ.”
Tần Trì lại nhàn nhạt hỏi:
“Tổ phụ nói hôm nay đã làm xong hôn thư cho ta và nàng rồi phải không?”
Tống Cẩm khẽ gật đầu.
Tần Trì nói tiếp:
“Có thể cho ta xem qua một chút chăng?”
Là người trong cuộc, hắn muốn xem, nàng không có lý do gì để từ chối.
Đặt chén trà xuống, Tống Cẩm lấy hôn thư đưa cho hắn.
Tần Trì quả thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gam-hai-duong-xuan/4846337/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.