Trong mắt Nguyễn Tứ, giọng hát của Tần Tung là vũ khí có sức sát thương cực cao. Hồi cấp hai có một buổi hợp xướng, bởi vì trông Tần Tung ngoan ngoãn nên được chọn làm người dẫn đầu, lúc diễn tập vừa mở miệng, Nguyễn Tứ thấy giáo viên âm nhạc gần như muốn quỳ xuống. Bởi vậy Tần Tung bị đặt ở hàng ghế sau, được mọi người che lại. Chờ lúc biểu diễn chính thức lại bởi vì nơ quá lớn che hết cả cổ và cằm, cả quá trình phải ngửa đầu gào thét. Lúc đài truyền hình địa phương tiếp sóng còn đặc biệt cho Tần Tung hai giây cận cảnh, hiện giờ Lý Thấm Dương còn lưu video đó, mỗi dịp lễ tết là cười như được mùa. Chuyện này từng làm Tần Tung khóc nghiêng trời lệch đất khi còn học cấp hai.
"Khó nghe lắm hả?" Cậu khóc nức nở hỏi, "Em thấy rất hay mà."
Lúc ấy còn nhỏ, Nguyễn Tứ nói chuyện không trái hề với lương tâm, thẳng thắn bảo, "Em bị ảo giác à."
Tần Tung ôm nơ khóc to cả đường, nước mũi và nước mắt cọ hết trên lưng Nguyễn Tứ thừa dịp lúc anh đang đạp xe. Về đến nhà, Nguyễn Tứ cảm thấy trên lưng ướt đẫm mới nhìn vào gương thấy dính một đống lớn, vọt vào phòng ngủ cầm gối điên cuồng đập lên Tần Tung đang vùi đầu vào trong chăn lộ ra nửa người.
Ký ức sâu sắc.
"Anh như vậy nữa sẽ mất em đó." Tần Tung nói.
"Sao anh có thể mất em được chứ." Nguyễn Tứ cười đến đau mặt, "Anh sẽ ở cạnh em như vậy lâu ơi là lâu."
"Ai vậy với anh." Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-mem/594444/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.