Bộ phim điện ảnh đầu tay của Lâm Tố, sau khi hoàn tất quay phim vào nửa cuối năm ngoái, rất nhanh đã hoàn thành chế tác. Tháng 6 năm nay, bộ phim đúng hạn lên công chiếu, Lâm Tố cũng bắt đầu tuyên truyền phim. Bộ phim điện ảnh này là phim huyền nghi chi phí thấp, cảnh phim là quay ở đảo Sùng Viễn. Tuyên truyền vòng thứ nhất cũng ở đảo Sùng Viễn, cùng với thành phố lân cận, chờ đến lúc gần chiếu phim, đoàn phim bắt đầu tuyên truyền ở các thành phố lớn khác. Một lần tuyên truyền cuối cùng là ở thành phố A. Làm đạo diễn, ngoại trừ lúc quay phim hao hết tâm sức, lúc tuyên truyền cũng phải lấy ra tâm sức tương đương. Mấy ngày này chạy liên tiếp mấy thành phố, Lâm Tố cảm thấy mình sắp bị hao mòn sạch rồi. Cũng may tuyên truyền chiều hôm nay ở thành phố A kết thúc, cô có thể về nhà rồi. Hôm nay xem như là đợt tuyên truyền lớn nhất của bộ phim này, cũng là lần tuyên truyền cuối cùng. Không chỉ đạo diễn diễn viên biên kịch của đoàn phim, Bạch Dã và một số nhà đầu tư cũng đến. Buổi tuyên truyền sẽ bắt đầu vào 3 giờ chiều, lúc hơn 1 giờ chiều, nhân viên của đoàn phim đã ở sau hậu trường đợi lên sân khấu. Bạch Dã cũng đến sớm, trước tiên đi đến chỗ diễn viên nữ nào đó tạo cảm giác tồn tại, sau đó thì đi tới trước mặt Lâm Tố. Vừa đến bên cạnh Lâm Tố, Bạch Dã nhìn Lâm Tố một chút, trong mắt lóe lên một tia giật mình. “Sao sắc mặt cô kém thế?” Bạch Dã nói xong, lúc này không chỉ anh, người khác của đoàn phim cũng đều nhìn qua. Khí sắc của Lâm Tố quả thực không tốt, bây giờ cô rất mệt mỏi, chạy tuyên truyền liên tục rất mệt mỏi. Cô là lần đầu tiên chạy tuyên truyền, có chút không thích ứng được cường độ này. “Vào buổi sáng ở Nam Thành đã có chút không đúng lắm rồi.” Có một diễn viên nói. Buổi sáng bọn họ tuyên truyền ở Nam Thành, kết thúc tuyên truyền buổi chiều lập tức trở về thành phố A tiếp tục tuyên truyền. Đừng nói phụ nữ vóc người mảnh mai như Lâm Tố, diễn viên nam trong đoàn phim cũng có chút không chống đỡ nổi. “Cô có muốn đến bệnh viện khám xem không?” Giọng điệu Bạch Dã nghiêm trọng. Lâm Tố: “...” “Tôi chỉ là mệt thôi, đến bệnh viện khám cái gì? Truyền glucose à?” Lâm Tố nói. Lâm Tố nói xong, Bạch Dã nói: “Ài, tôi đây không phải là lo lắng sao, cô phải biết cô không chỉ là đạo diễn của tôi, còn là nhà họ Đào…” Bạch Dã nói đến đây, diễn viên xung quanh đều nhìn qua, Bạch Dã tự động hạ thấp giọng, nói: “Nếu cô xảy ra chuyện gì, tôi không gánh được đâu.” “Có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Lâm Tố nói. Bạch Dã quan sát sắc mặt mệt mỏi của cô, nói: “Vậy sao sắc mặt cô kém thế?” Lâm Tố: “...” Bạch Dã nhất quyết kiên trì, còn muốn truy vấn ngọn nguồn, Lâm Tố nhìn về phía anh, nói: “Anh biết cấu tạo của phụ nữ và đàn ông khác nhau không, phụ nữ có kỳ kinh nguyệt đấy?” Lời này của Lâm Tố cũng không hề hạ giọng, cô nói xong, toàn bộ người xung quanh đều nghe đến rõ ràng, còn có người “Phụt” cười một tiếng. Bạch Dã: “...” Cùng một người phụ nữ khác nói chuyện kinh nguyệt, Bạch Dã vô thức nhìn về phía nữ diễn viên nào đó, mà nữ diễn viên kia tựa như cũng đang cười, anh cũng yên tâm. “Vậy tôi không phải là lo lắng cho cô sao.” Bạch Dã cười nói, anh hỏi: “Vậy kỳ kinh nguyệt cô có muốn…” “Còn chưa có đâu.” Lâm Tố nói. Bạch Dã: “... Vậy cô nói…” Lâm Tố: “Sắp rồi.” Bạch Dã: “...” Bạch Dã thân là một người đàn ông, không hiểu lắm những chuyện kỳ kinh nguyệt của phụ nữ. Cho dù không phải đang trong kỳ kinh nguyệt, nhưng mấy ngày trước kỳ kinh nguyệt cũng sẽ cực kỳ khó chịu. Kỳ kinh nguyệt của Lâm Tố xưa nay luôn rất chuẩn, từ hôm qua đã bắt đầu bủn rủn eo run chân mất ngủ lại thèm ngủ. Cả ngày đầu óc đều mông lung, cứ tích tụ như vậy, mỗi ngày còn chạy mấy thành phố, cứ như vậy, khí sắc cô có thể tốt mới lạ. Có điều Lâm Tố cũng không để ý lắm, dù sao tuyên truyền cũng sắp kết thúc rồi. - Sau khi náo loạn với Bạch Dã một trận, các nhà đầu tư và nhà sản xuất khác cũng đến. Lâm Tố vực lại tinh thần, bắt đầu xã giao. Làm đạo diễn, so sánh với làm nhiếp ảnh gia không có tự do bằng. Lâm Tố trước kia vốn không thích xã giao với người khác, sau khi bệnh tâm lý khỏi hẳn, lại có Bạch Dã dẫn đi, xã giao ngược lại cũng không phải quá khó khăn. Trò chuyện một phen, thời gian cũng đã đến, Lâm Tố dẫn một nhóm diễn viên còn có một số người chủ chốt trong đoàn lên sân khấu. Buổi tuyên truyền hôm nay diễn ra ở trong rạp chiếu phim lớn nhất thành phố A. Trong rạp chiếu phim sớm đã tập trung nhóm người mê điện ảnh, đối với bộ phim này, trailer vừa công bố đã lên hotsearch, cũng đã tích lũy được một nhóm fans giai đoạn đầu. Theo lẽ thường mà nói, bình thường fans phim đa số là sau khi xem xong phim, đối với nam nữ minh tinh đóng vai nam nữ chính của bộ phim say mê điên cuồng. Nhưng bộ phim này của bọn họ, tiến lên hotsearch cùng trailer còn có Lâm Tố. Từ đợt tuyên truyền đầu tiên, Lâm Tố tương đương với xuất hiện trước màn ảnh. Có người chụp ảnh của cô, truyền lên mạng, sau đó Lâm Tố bằng tốc độ nhanh nhất thu hút một nhóm fans nhan sắc. Theo những lần di chuyển tuyên truyền, Lâm Tố dần dần có trạm tỷ, còn có siêu thoại… Mà Lâm Tố xinh đẹp như thế lại không phải là diễn viên, dĩ nhiên nếu là diễn viên, vẻ ngoài xinh đẹp, năng lực mạnh, thậm chí Lâm Tố sẽ trở thành một trong những điểm thu hút bán vé của bộ phim. Điều này mặc dù không phải là điều cô muốn, nhưng cũng xem như là chó ngáp phải ruồi. Dù sao thì tuyên truyền phim mà, chủ yếu là hấp dẫn mọi người đến rạp xem phim. Về phần bởi vì sao mà đến thì không quan trọng, để phòng vé lên tiếng. Hôm nay trong rạp chiếu phim kín hết chỗ, Lâm Tố vừa ra sân khấu, trong phòng chiếu bùng nổ tiếng la hét và reo hò của các fans. Lâm Tố cười chào hỏi bọn họ, sau đó các diễn viên cũng ra sân khấu, tuyên truyền cũng bắt đầu. Tuyên truyền cũng không phải là dễ dàng. Có MC điều khiển sân khấu, có fans đặt câu hỏi, thời gian kéo dài tới hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Lâm Tố nhất định phải duy trì sự chú ý cực cao, dùng để giải đáp hoặc đón nhận câu hỏi của fans. Có một số vấn đề mấy lần tuyên truyền trước đã hỏi rồi, nhưng đến địa điểm tuyên truyền mới, vẫn có người hỏi, vậy cũng nhất định phải trả lời. Ví dụ như… “Đạo diễn Lâm, đạo diễn Lâm, năm nay cô mới 23 tuổi, cô thật sự đã kết hôn rồi sao?”
Người đặt câu hỏi chính là sinh viên đại học, nhìn qua tuổi tác không khác Lâm Tố là bao, cô ấy hỏi xong, Lâm Tố mỉm cười, gật đầu đáp: “Đúng vậy. Lúc tôi 22 tuổi đã kết hôn rồi.” “A ~” Khán phòng bùng nổ tiếng rên tiếc nuối. “Đạo diễn Lâm, cô có biết bây giờ có một câu nói rất thịnh hành không gọi là “Tuổi trẻ kết hôn sớm”, cô đây chính là tuổi trẻ kết hôn sớm đó!” Một cô gái khác nhảy ra nói. Lâm Tố nghe xong lời cô ấy nói, nụ cười vẫn như cũ không giảm. “Tôi cảm thấy không sớm. Nếu như năm 20 tuổi tôi gặp được anh nhà tôi, tôi của 20 tuổi sẽ gả cho anh ấy.” “Oa oa oa!” Lâm Tố nói xong, các fans đối với chuyện cô “Tuổi trẻ kết hôn sớm” có chỗ tiếc nuối nháy mắt bị cho ăn một miệng đầy thức ăn cho chó. Đây là tình yêu kiên định bao nhiêu chứ, mới có thể khiến Lâm Tố nói ra lời như vậy. Lâm Tố và người yêu của cô chắc chắn rất yêu nhau, mà người yêu của cô nhất định cũng cho cô tình yêu có đủ cảm giác an toàn, mới có thể khiến cô nghĩa vô phản cố (1) như vậy. (1) Vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại. Mặc dù không biết anh rể là ai, nhưng fans nhao nhao bày tỏ gặm gặm hết. Lúc các fans đang gặm đến say sưa mơ màng, Bạch Dã bên cạnh nhìn về phía Lâm Tố, bổ sung một câu với các fans dưới sân khấu: “Chồng của Lâm Tố cực kỳ đẹp trai.” “Aaaaaaaaaaaaa!” Các fans la hét. “Đẹp trai cỡ nào vậy! Có đẹp trai hơn nam chính không?” Có người lại hỏi một câu. “Đẹp hơn nhiều.” Bạch Dã nói, “Các nam minh tinh trong giới đều không đẹp trai bằng anh ấy.” Bạch Dã nói là sự thật, nhưng các fans ít nhiều cảm thấy có chút khoa trương, nam minh tinh đẹp trai trong giới nhiều như vậy, sao có thể có một người thường còn có thể đẹp trai hơn nam minh tinh được. “Vậy sao không đến giới giải trí quay phim làm minh tinh chứ!” Vấn đề này vừa được hỏi ra, Bạch Dã nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là không thiếu tiền đi.” “Aaaaaaaaaaa!” Được lắm, vừa đẹp trai lại có tiền, chị gái thật sự không tính là tuổi trẻ kết hôn sớm! Đây là trời ban lương duyên nha! Ở trong bầu không khí sôi nổi như bậy, lần tuyên truyền cuối cùng của đoàn phim kết thúc mỹ mãn. - Sau khi kết thúc tuyên truyền, Lâm Tố dẫn đầu một nhóm diễn diễn và một số nhân vật chủ chốt trong đoàn phim chụp ảnh lưu niệm với fans. Làm xong những chuyện này, bọn họ xuống sân khấu. Hơn một tiếng tuyên truyền kết thúc, bây giờ cũng đã hơn 4 giờ. Bạch Dã cũng mấy vị nhà đầu tư và nhà sản xuất trò chuyện với nhau, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bạch Dã gọi Lâm Tố lại. “Lâm Tố, hôm nay buổi tuyên truyền cuối cùng kết thúc rồi, mọi người đều ở đây, chúng ta phải có buổi liên hoan…” Bạch Dã đang nói sắp xếp công việc kế tiếp với Lâm Tố, nhưng lúc đang nói, Lâm Tố đi trước mặt đột nhiên bước chân chậm dần, một giây sau, Lâm Tố thoáng cái hơi nghiêng về phía trước. Trái tim Bạch Dã treo trên không, nhanh tay nhanh mắt đã ôm lấy Lâm Tố từ phía sau. Sau khi ôm lấy, lật người Lâm Tố nhìn thử, sắc mặt Lâm Tố tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã hôn mê bất tỉnh. Lâm Tố vừa té xỉu, lúc này tất cả mọi người của đoàn phim đều luống cuống, Bạch Dã ngẩng đầu hét to về phía người của đoàn phim. “Ngẩn người cái gì? Gọi cứu thương!” - Lúc Lâm Tố ở trên sân khấu tuyên truyền, đã dùng ý niệm khống chế ý thức. Chờ đến khi kết thúc tuyên truyền, vất vả lắm mới xuống sân khấu, cô dùng hết sức lực từ chỗ ngồi đứng lên, sử dụng hết sạch sức lực, cô ngay cả sức lực dùng ý niệm chống đỡ ý thức cũng không có. Cho nên sau khi xuống sân khấu, cô đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, chỉ chốc lát sau, cô đã không có ý thức. Lâm Tố được đưa đến bệnh viện. Cùng lúc đó, Bạch Dã đã thông báo cho Đào Mục Chi. Đào Mục Chi tan làm sớm, lái xe chạy đến bệnh viện. Sau khi đến bệnh viện, Lâm Tố đang nằm trên giường. Mà bên cạnh thì là mẹ của anh Hàng Uyển, còn có đồng nghiệp của mẹ. Ánh mắt Đào Mục Chi trước tiên nhìn về phía Lâm Tố, ở trên giường Lâm Tố đang nằm ở nơi đó, khí sắc đã khá hơn một chút. Đồng nghiệp của mẹ nhìn thấy sắc mặt Đào Mục Chi còn khó coi hơn Lâm Tố, cười nói câu trấn an anh. “Bây giờ con bé đã không sao rồi, chỉ là quá mệt mỏi đang ngủ mà thôi.” Nghe được lời nói của đồng nghiệp mẹ, trái tim Đào Mục Chi kẹt ở cổ họng giống như có chút cơ hội sống, chầm chậm đập một chút. Yết hầu anh lên xuống, hơi gật đầu với đồng nghiệp của mẹ, sau đó đi đến bên mép giường ngồi xuống, giơ tay sờ mặt của Lâm Tố. Cô quả thực không có đáng ngại. Bây giờ nằm ở trên giường, khí sắc hồng hào, chỉ là mắt còn có chút mệt mỏi. Khoảng thời gian này cô chạy mấy thành phố, bởi vì là đạo diễn, phải gánh trọng trách lớn, cho nên cũng nhất định phải chạy. Đây là sự nghiệp của cô, Đào Mục Chi luôn ủng hộ, chỉ là không ngờ đến cô biến bản thân mệt thành dáng vẻ này. Thật ra vốn cũng không đến mức mệt mỏi thành dáng vẻ này. hàng Uyển nhìn con trai và con dâu, ánh mắt rơi trên người Đào Mục Chi, trong mắt nhiều thêm phần oán trách. “Đã hai tuần rồi. Con nói xem tốt xấu gì con cũng là bác sĩ, vợ con có gì đó không đúng con cũng không nhìn ra sao?” Hàng Uyển nói xong, Đào Mục Chi đứng thẳng người nhìn về phía mẹ. Mà sau khi Hàng Uyển nói xong, đồng nghiệp đứng bên cạnh bà giảng hòa. “Ài, lúc này mới hai tuần. Tôi cũng không nhìn ra, huống chi là thằng bé.” Lúc đồng nghiệp giảng hòa, lúc này rốt cuộc ý thức của Đào Mục Chi cũng trở về, ánh mắt rơi về phía thẻ tên trước ngực đồng nghiệp của mẹ. Ở trên thẻ tên, anh nhìn ra được khoa của bà. - Lâm Tố cảm thấy bản thân mệt mỏi quá. Cảm thấy tinh lực và thể lực của cô đều trống không, cơ thể cô chỉ còn dư lại thể xác. Cho nên sau khi cô ngủ, cô ngủ rất lâu, chờ đến khi cơ thể của cô một lần nữa được tinh lực cùng thể lực lấp đầy, lúc này mới tỉnh lại.
Sau khi ý thức tỉnh táo, Lâm Tố mở mắt. Khi mắt mở ra, lọt vào trong tầm mắt là trang thiết bị lắp đặt của phòng bệnh. Lúc ấy cô ngất xỉu, có lẽ là được mấy người Bạch Dã đưa đến bệnh viện. Sao lại ngất? Cho dù là tuyên truyền mệt mỏi, cũng không đến nỗi mệt đến ngất đi chứ. Lâm Tố không hiểu. Nhưng cũng may buổi tuyên truyền cuối cùng đã kết thúc rồi, tối đến có lẽ chỉ cùng cùng ăn cơm chúc mừng, tham gia hay không đều được. Cô nghĩ đến đây, công việc kết thúc, còn được thả lỏng sau khi nghỉ ngơi, khiến cô thoải mái dễ chịu duỗi người một cái. “Tỉnh rồi?” Lâm Tố đang duỗi người, bên cạnh âm thanh của Đào Mục Chi vang lên. Lâm Tố nghe được giọng của Đào Mục Chi, ánh mắt lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh. Đào Mục Chi ngồi ở trên ghế bên cạnh giường cô, chìm vào trong sự mông lung của đèn đêm phòng bệnh, đang mỉm cười nhìn cô. “Đào Mục Chi!” Lâm Tố gọi một tiếng, một giây sau, lập tức nhảy dựng lên, nhảy vào trong ngực của anh. “Cẩn thận một chút.” Lâm Tố giống như đứa trẻ, trực tiếp nhảy vào trong ngực của anh, Đào Mục Chi vững vàng ôm lấy cô, cúi đầu hôn bên tai cô một cái, dặn dò một tiếng. “Em rất nhớ anh đó.” Giọng của Lâm Tố mang theo chút âm thanh rung động. Cô vừa nói như vậy, ánh mắt Đào Mục Chi cụp xuống, ôm cô vào trong ngực càng chặt hơn một chút. “Anh cũng vậy.” Đào Mục Chi nói. Khoảng thời gian này Lâm Tố vẫn luôn ở nơi khác tuyên truyền, hai người cũng chỉ có thể vào lúc cuối tuần Đào Mục Chi mới có thể đi tìm cô ở bên cô hai ngày. Hôm nay là thứ sáu, lần gặp trước của Lâm Tố với Đào Mục Chi vẫn là chủ nhật tuần trước kìa. Năm ngày không gặp, cô cảm thấy trái tim của mình đã trống rỗng thật lâu rồi, bây giờ Đào Mục Chi vừa xuất hiện, cô được Đào Mục Chi ôm vào trong ngực, trái tim của cô được lấp đầy, đầy đến căng phồng. Lâm Tố rất thích Đào Mục Chi, Lâm Tố lẩm bẩm ôm anh. Lúc cô lẩm bẩm ôm lấy Đào Mục Chi, Đào Mục Chi cũng ôm cô. Cái ôm của anh rộng lớn trước sau như một, cánh tay ôm cô cũng mạnh mẽ như trước, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước kia. Lâm Tố sau khi được ôm như vậy một lúc: “...” Hô hấp của cô sắp bị ôm đến thở không nổi. Đào Mục Chi đang lo lắng cho cô. Mỗi lần cô khiến anh có một chút lo lắng, anh đều cảm thấy anh có thể sẽ mất đi cô, sau đó sẽ ôm cô thật chặt. Lo được lo mất của cô ở bên ngoài, lo được lo mất của Đào Mục Chi là ở trong lòng. Mà lần này cô cũng quả thực đã dọa Đào Mục Chi rồi. Mặc dù cô có bệnh tâm lý, nhưng cơ thể cô vẫn luôn khỏe mạnh, lần này trực tiếp ngất xỉu, Đào Mục Chi nhận điện thoại có lẽ cũng muốn ngất xỉu. Nghĩ đến đây, Lâm Tố ôm lấy Đào Mục Chi, ở bên tai anh nhỏ giọng an ủi. “Em không sao đâu, chỉ là tuyên truyền mệt quá, thể lực tiêu hao. Thêm nữa anh cũng biết, em sắp đến kỳ kinh nguyệt rồi, cho nên mới ngất xỉu…” “Chúng ta có con rồi.” Lúc Lâm Tố đang an ủi Đào Mục Chi như vậy, Đào Mục Chi đột nhiên nói một câu như thế. Anh nói xong, cằm của Lâm Tố run lên, lời nói trong cổ họng cũng lập tức tiêu tán, cô chống hai tay, rời khỏi cái ôm của Đào Mục Chi, cô ngồi trong lòng Đào Mục Chi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh. Lâm Tố hiển nhiên vị tin tức này làm cho khiếp sợ. Đào Mục Chi cũng không khá hơn là bao, nhịp tim của anh bây giờ vẫn chưa bình tĩnh trở lại từ trong hỗn loạn sau khi biết được tin tức này. Hai người ngồi trên ghế, yên tĩnh nhìn nhau. Lúc Lâm Tố tỉnh lại, không cảm thấy cảnh tượng bây giờ là giả, lúc nhìn thấy Đào Mục Chi, cũng không cảm thấy cảnh tượng bây giờ là giả. Mà sau khi Đào Mục Chi nói với cô những lời này, khóe môi cô cử động, nói. “Em…” “Em đang mang thai.” Đào Mục Chi trả lời câu hỏi cô còn chưa hỏi ra. Sau khi anh trả lời xong, Lâm Tố yên tĩnh nhìn anh một lát, cô nhìn anh, ánh sáng trong mắt cô tỏa sáng rực rỡ. Khóe mắt cô theo ánh sáng rực rỡ cong lên, nhưng ánh sáng trong mắt lại không hề rút đi. Lâm Tố nhẹ nhàng cười lên. Sau một lần làm không dùng biện pháp tránh thai của cô và Đào Mục Chi trước hôn lễ, lần đó Lâm Tố cũng không mang thai. Sau đó, hai người cũng không dùng biện pháp tránh thai nữa. Cô vẫn luôn thích trẻ con, Đào Mục Chi cũng vậy. Cho nên bọn họ không dùng biện pháp tránh thai nữa, là đã làm tốt công tác chuẩn bị có thể chào đón đứa bé bất cứ lúc nào. Nhưng hơn nửa năm trôi qua, Lâm Tố cũng không mang thai, thậm chí cô còn vì thế mà lo lắng. Nhưng bây giờ, cô mang thai. Ngôi nhà của cô và Đào Mục Chi sắp chào đón một thành viên mới của gia đình, cô và Đào Mục Chi cũng có kết tinh máu mủ liên kết hai người. Trên người bé, sẽ chạy dòng máu của cô và Đào Mục Chi. Đây là chuyện tuyệt vời biết bao. Lâm Tố nhìn Đào Mục Chi, ánh mắt của cô chớp chớp, nói: “Em sắp làm mẹ rồi.” Nghe lời cô nói, trái tim của Đào Mục Chi theo từng chữ của cô mà troe lên hạ xuống, anh cũng cười nhìn cô, nói: “Đúng vậy.” “Anh sắp làm bố rồi.” Lâm Tố cười nói với Đào Mục Chi. “Đúng vậy.” Đào Mục Chi gật đầu. Giống như xác nhận mà hỏi xong hai câu hỏi, tinh lực và thể lực của Lâm Tố vừa nghỉ ngơi đủ dường như lại tiêu hao hết. Cánh tay của cô siết chặt, một lần nữa ôm lấy Đào Mục Chi, vùi vào trong ngực của anh. Hai người yên tình ôm nhau, Lâm Tố ở trong ngực Đào Mục Chi cười khẽ. “Ah ~” Lâm Tố vui vẻ nhỏ tiếng chúc mừng, Đào Mục Chi nghe được, cúi đầu xuống, hôn trên trán cô. Làn da hai người dán vào một chỗ, sau khi hôn xong, ánh mắt nhìn về phía đối phương, cùng nhau mỉm cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]