Dịch: CP88
***
Lâm Tố thắng cả một hòm phỉ thúy lớn bằng quả trứng bồ câu.
Lâm Tố ôm hòm bảo thạch: "..."
"Bà nội, con lấy thế này không tốt lắm..." Lâm Tố ôm cái hòm đá được lão phu nhân tặng trong lòng, còn chưa trả được về, lão phu nhân đã lại đẩy vào lòng cô.
"Cầm lấy đi, cái này là con thắng được mà." Lão phu nhân cười tít mắt nói.
Lâm Tố: "..."
Lời là lão phu nhân nói, nhưng ngại ngùng chính là Lâm Tố.
Nói ra thì ván bài ngày hôm nay vốn dĩ để dỗ trưởng bối vui. Kết quả đánh một hồi lại thành ông bà nội dỗ cô vui vẻ.
Cô không biết thua bài lại khó như thế.
Lâm Tố biết là vì ông bà nội thích cô nên mới muốn dỗ cô vui vẻ. Nhưng cô cảm thấy thời gian đánh bài đã đủ thỏa mãn lắm rồi, cái hòm bảo thạch này cô thật sự không thể nhận.
Nhưng mà thái độ của bà nội quá kiên quyết, cô trả lại mấy lần đều bị hai người đẩy về. Hòm bảo thạch cuối cùng vẫn quay về trong lòng cô, Lâm Tố không biết phải làm sao quay sang dùng ánh mắt đáng thương nhìn Đào Mục Chi.
Mà người một nhà quả nhiên là người một nhà, Đào Mục Chi theo phe ông bà nội mất rồi.
"Cầm lấy đi, coi như ông bà nội đưa quà gặp mặt." Đào Mục Chi nói.
Lâm Tố: "..."
Quà gặp mặt gì? Quà gặp mặt lần đầu tiên cùng đánh bài à? Không nói hôm nay tôi tay không đến, lúc ra về còn ôm theo một hòm phỉ thúy, anh không khuyên nhủ ông bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-hong-mem/946068/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.