Tối khuya. Khi vừa gửi tin nhắn cuối cùng tạm biệt và chúc ngủ ngon tới Minh, thì tiếng gõ cửa vang lên khiến Dương đột nhiên nín thở. Cô linh cảm được người đó là ai, nhưng vẫn hỏi khẽ. "Ai vậy???"
"Là anh."
Dương nghe thấy giọng mình lạ hoắc. "Khuya rồi. Có gì nói sau. Em đi ngủ rồi!"
Giọng Định vẫn đầy nhẫn nại.
"Mở cửa cho anh, Dương!"
Cách gọi tha thiết kia làm cô mềm nhũn. Nhưng lý trí buộc cô phải cứng rắn. Dương bước tới, tắt phụt đèn, rồi nói vọng ra.
"Em đi ngủ rồi."
"Vậy anh đứng ngoài đợi."
Dương ngạc nhiên thấy cách nói của anh, nhưng quyết tâm mặc kệ, cô vào giường, nằm lăn lộn một lúc, vẫn không tài nào ngủ được. Thái độ của Định quá lạ lùng khiến cô không sao giải thích được. Nhất là cách anh hỏi cô hôm qua, cứ như thể là cô đã phản bội anh vậy!
Ý thức rằng anh vẫn còn chút quan tâm nhất định đến mình, khiến bên cạnh vẻ tức bực bên ngoài, trong Dương vẫn lan đi một cảm giác giống như niềm hy vọng. Nhưng cô quyết tâm không cho mầm hy vọng đó vươn lên, vì cô đã quá thấm thía cái cảm giác hy vọng để rồi thất vọng rồi.
Đã nửa tiếng trôi qua từ lúc Định gõ cửa. Không thấy anh động tĩnh gì nữa. Dương ngần ngừ một thoáng, bật điện rồi lò dò đi ra mở cửa.
Cánh cửa vừa mở khẽ, đã có một bóng đen lao vào phòng, ôm lấy cô, không cho cô giãy giụa. Dương vừa vùng vẫy, vừa hét lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-gia-xi-tin/2211168/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.