Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sắc mặt Tiêu Như Thiên vẫn như thường, rất giống người ba hiền lành, dịu dàng nhìn Tiêu Nhã Mạn. “Mẹ con cũng đã nói vậy rồi, đêm nay con ở lại đây đi!”
LQĐ
“Ba! Đêm nay chỉ sợ không được, lần sau ạ! Nếu không mấy hôm nữa con về tâm sự với mẹ.” Tiêu Nhã Mạn khó xử nhìn ông.
“Con đã kiên trì vậy thì lần sau đi!” Giang Hiểu Cầm hiểu ý lùi một bước, nếu như trước kia Như Thiên vừa mở miệng Nhã Mạn sẽ đồng ý, có lẽ hôm nay Nhã Mạn thật sự có chuyện quan trọng, chỉ là không tiện nói với bà.
Về tới nhà họ Lăng, Tiêu Nhã Mạn vào phòng mình đóng cửa lại, ngăn Lăng Hi Dạ đang muốn nói ra suy nghĩ của mình ở ngoài cửa.
Nhìn cửa gỗ, Lăng Hi Dạ hoảng hốt.
Bên trong phòng.
Ngọn đèn vàng nhạt chiếu sáng cả căn phòng.
Tiêu Nhã Mạn nhìn mình trong gương, khuôn mặt ngọt ngào không còn vô tư như xưa, giữa hai hàng lông mày chứa sự phiền muộn, khóe miệng không còn cười xán lạn như ánh mặt trời, cười cứng ngắc không xuất phát từ nội tâm, cô bây giờ càng ngày càng lạ lẫm, cô sắp không nhận ra mình nữa.
Rốt cuộc hiện tại cô nên làm thế nào? Không buông tay thì sợ sẽ bị thương nữa, buông tay thì lại không nỡ.
Nhìn thấy Lăng Hi Dạ cô sẽ nhớ tới chuyện lúc trước anh ta làm với cô, lòng cô sẽ đau đớn như bị nhéo.
Bây giờ trong lòng cô rất loạn, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-co-vo-nha-giau-thich-o-nha/3183649/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.