Edit: Ngọc Hân –
Sau khi ăn cơm trưa, ăn trái cây xong, ánh nắng bên ngoài sáng rực.
Giang Hiểu Cầm đang xem TV bỗng chuyển qua nhìn Cố Tuyết Y, đáy mắt ấm áp như chăn bông, “Trái cây con cũng đã ăn xong, có phải con nên gọi điện cho thiếu chủ Bách Lý không?” LQĐÔN
Đôi mắt Cố Tuyết Y tĩnh mịch nhìn Giang Hiểu Cầm, khóe miệng cười ấm áp như gió xuân, “Mẹ nuôi, con đồng ý với mẹ là ăn cơm trưa xong sẽ điện thoại cho Bách Lý Hàn Tôn, nhưng con lại không nói là ngày nào.”
Sắc mặt Giang Hiểu Cầm lập tức khốn cùng, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, ánh mắt hơi tức giận nhìn Cố Tuyết Y, “Con chơi chữ với mẹ à? Con…….”
“Được rồi! Mẹ nuôi, con biết mình đang làm gì, mẹ không cần phải lo cho con.” Cố Tuyết Y cười cười, hai con ngươi sáng lấp lánh như lân tinh trên biển dưới ánh mặt trời.
Tạm biệt nhà họ Tiêu.
Cố Tuyết Y đi bộ trên đường nhỏ, ánh mặt trời sau giữa trưa nắng rực, nước trên đường nhỏ đã biến mất, dưới ánh nắng đường nhỏ như khúc xạ từng vầng sáng, hoa cỏ ven đường cũng hơi phản quang, mặt đất loang lổ nhiều điểm sáng.
Vương Tiểu Vi theo sát sau lưng, nhưng vẻ mặt có phần bất mãn, thỉnh thoảng tầm mắt lại nhìn bóng lưng Cố Tuyết Y.
Đi hết đường nhỏ, chiếc xe sang trọng đậu ngay chỗ quẹo.
Tài xế thấy các cô vội vàng xuống xe, bao tay trắng tinh đặt lên nắm cửa, mở cửa xe, cung kính làm tư thế xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gai-e-co-vo-nha-giau-thich-o-nha/3183541/quyen-3-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.