Lạc Trầm Ương một lần nữa tỉnh dậy. Phát hiện ra bản thân đã đứng ở trước cầu Nại Hà.
Cầu Nại Hà bắc qua sông Vong Xuyên. Hai bên bờ đều là hoa Bỉ Ngạn đỏ rực. Lạc Trầm Ương quay đầu nhìn, đằng sau là bóng tối vô tận không thấy rõ lối đi. Cậu lại nhìn hai tay của mình, cảm thấy không có gì khác thường chỉ là trọng lượng của bản thân có vẻ khá nhẹ.
- Mình.. chết rồi?
Kí ức của Lạc Trầm Ương còn sót lại khi ở trên dương thế hiện ra. Lúc đó cậu đã cố gắng nhưng không mở dây trói ra được, lại nhìn thấy người nằm cạnh là Cố Thần, chính cậu lại cảm thấy an tâm không ít. Cuối cùng cậu dần cảm thấy khó thở, lại không muốn chết một cách khó chịu như vậy. Vì thế, Lạc Trầm Ương lựa chọn cắn lưỡi chết. Tuy rằng có hơi đau đớn, nhưng cũng bớt tống khổ đi nhường nào.
Bây giờ có lẽ cậu đang ở ranh giới của sự sống và cái chết. Chỉ cần bước qua bên kia cầu thì cậu sẽ hoàn toàn chết đi.
Lạc Trầm Ương cảm thấy rất buồn cười. Không ngờ bản thân sẽ chết một cách lãng phí như thế, tiếc là cậu lúc sống lương thiện, oán hận không sâu, không có cách nào biến thành lệ quỷ, chỉ có thể như thế tha cho nhà họ Cố mấy cái mạng người.
Có chút không cam tâm.
Đằng xa có ai đó mặc một bộ màu đen, ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ. Người kia giống như cảm nhận được cậu, đứng dậy cầm mái chèo. Nhẹ nhàng chèo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-xuong-hoang-tuyen/2817505/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.