Đã được một tháng kể từ khi tôi nghe được điều kì lạ mà người ngoài nói về nhà họ Minh. Cuộc sống của tôi vẫn yên ổn quay lại chuỗi ngày xưa cũ, dần dần thời gian trôi đi rất nhanh.
" Chị dâu, cũng khá lâu rồi chúng ta không đi ra Phong Hồ hóng gió. Hay là lát nữa đúng canh chiều ra ngồi với cha mẹ chồng ? "
Tôi thấy Lục Đổng Hiền nói cũng có lý, liền gật đầu.
Minh Kỳ cả tuần nay bận rộn với công việc trên tỉnh. Nên đã lâu tôi không thấy mặt anh ấy.
Tôi dẫn Anh Ngọc đi theo ra thư viện nhà họ Minh. Thư viện cách khá xa phòng tôi ở, nên lúc nào lịch trình của tôi cũng có ít nhất một khoảng thời gian để đi lấy sách.
" Không phải mấy thứ đó lại lượm lờ chọc phá Minh gia nữa sao ? "
Tôi đi ngang qua đám nô tì đang quét sân ở ngoài kia đang thì thầm to nhỏ.
" Các ngươi nói gì ? "
Thấy tôi, đám nô tì quỳ xuống, miệng lắp bắp :
" Dạ không ạ chỉ là đám nô tì chúng tôi làm việc chán quá nên nói chơi thôi. Nếu thiếu phu nhân muốn phạt thì chúng tôi xin tạ tội "
Đám nô tì này có phải là bị người nhà Minh gia đối xử khắc khe quá không. Chưa kịp lớn tiếng đã tự mình đi nhận lỗi như thế ?
" Đứng lên đi, ta không phạt hay trách các ngươi đâu "
Tôi quay mặt bỏ đi, đám nô tì lại tiếp tục công việc của mình. Anh Ngọc đi theo sau bảo :
" Nếu không bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vo-cho-quy/455186/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.