Hoắc Tri Diên đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt ta, nhẹ giọng nói:
“Khi ấy ta thực sự giận quá mất khôn… ta...”
“Thiếp hiểu. Hầu gia vất vả nơi triều đình, lại đặt kỳ vọng cao vào đại thiếu gia. Nhưng mà, Hầu gia… người cũng nên nhớ, đại tiểu thư và đại thiếu gia đã mất mẹ. Nếu phụ thân như người mà còn ra tay không phân rõ đúng sai...”
“Thiếp biết lời này không nên nói, nhưng nếu đổi lại là Thịnh nhi…”
Hoắc Tri Diên đưa tay che miệng ta lại.
“Những lời ấy, đừng nói nữa. Ta hiểu rồi.”
“Gần đây chính vụ bận rộn, ta đã mệt mỏi quá độ. Hôm nay quả thật hồ đồ rồi.”
Hắn thở dài:
“Nàng nói không sai... rốt cuộc là ta có lỗi với bọn trẻ.”
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Hài tử... sau này rồi sẽ có.”
Ta dĩ nhiên sẽ an tâm nghỉ ngơi, tịnh dưỡng thân thể.
Sau khi Hoắc Tri Diên rời đi, ta đặc biệt sai người dò hỏi thương thế của đại thiếu gia, liệu có nghiêm trọng hay không.
Nhà ngoại tổ của hai tỷ đệ ấy đến rất nhanh — một lượt có ba vị cữu cữu, hai vị cữu mẫu.
Hai vị cữu mẫu trước là đến thăm Hoắc Minh Nguyệt, sau đó mới sang gặp ta, không tránh khỏi một phen cảm tạ, cũng dặn dò ta phải giữ gìn sức khoẻ.
Còn về hậu quả vụ việc “tranh giành nữ t.ử thanh lâu” kia, ta không rõ nội tình.
Lục tiểu thư và bát thiếu gia sau đó đều được đưa về ngoại tổ gia tĩnh dưỡng, ngày trở về vẫn chưa định.
Nhị phòng lão gia đến phủ bàn chuyện cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hau-phu-lam-ke-that-ta-nam-van-menh-trong-tay/5045700/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.