“Phu nhân, đại tiểu thư cũng thật là…”
“Tiểu Ngư, cẩn lời giữ miệng.”
Hoắc Minh Nguyệt là đích trưởng nữ, là con đầu lòng của Hoắc Tri Diên.
Nếu ta chọc giận nàng, chẳng phải là muốn tìm đường c.h.ế.t? Ta chưa bao giờ nghĩ, nếu ta và Hoắc Minh Nguyệt có xung đột, Hoắc Tri Diên sẽ nghiêng về phía ta.
Hắn chỉ biết ra tay — đ.á.n.h ta, nhốt ta, bỏ ta, thậm chí là… g.i.ế.c ta.
Tự biết thân phận, ta vẫn còn chút tỉnh táo.
Nhưng ta cũng không thể để mọi việc cứ trôi qua như chưa từng xảy ra.
Vì vậy, ta cố ý dụi mắt đỏ lên, làm sưng vù hai mắt, rồi nhờ Tiểu Ngư đi chuyển lời — thân thể ta không được khỏe.
Hoắc Tri Diên ngồi xuống mép giường, khẽ thở dài:
“Minh Nguyệt còn nhỏ, không hiểu chuyện. Nàng chớ nên so đo với nó.”
“Chúng ta thành thân cũng gần một tháng rồi, nàng cứ buồn bực mãi trong phủ, chi bằng ra ngoài đi dạo chút, giải khuây.”
“Hoặc có thể mời tỷ muội, bằng hữu đến phủ làm khách.”
Lời hắn nói đến mức này, mà ta cũng đã nhận không ít lợi lộc, nếu còn ra vẻ giận dỗi thì quả là không hợp lẽ.
Ta tự mình véo mạnh một cái, đau đến chảy nước mắt.
Ta ngẩng đầu, dùng đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, giọng khẽ khàng:
“Hầu gia, thiếp có chút nhớ đường tỷ… có thể đến phủ nàng dùng bữa một bữa hay không?”
Ngày đến nhà đường tỷ là do chính Hoắc Tri Diên định.
Hắn nói vừa hay có việc cần ra ngoài, lúc trở về sẽ tiện đường đón ta về Hầu phủ.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hau-phu-lam-ke-that-ta-nam-van-menh-trong-tay/5045696/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.