"Bà à, Quân Dao con bé nó đã mất được mấy năm rồi, bà đừng có như thế nữa có được không? Để con bé yên nghỉ đi, bà cứ như vậy thì sẽ phát điên lên đấy"
Nhưng Trịnh Liên ở bên cạnh không hề nghe thấy chồng mình nói gì, bà ta cười hì hì nhìn bức ảnh ở trong tay mình.
"Ông à, ông xem Quân Dao hồi nhỏ, có phải con bé dễ thương lắm hay không?"
Trịnh Liên dơ ra trước mặt chồng mình một bức ảnh, trong bức ảnh đó chính là hình ảnh một đứa trẻ đang cười khúc khích.
Đó chính là ảnh của Thấm Quân Dao hồi còn nhỏ, cũng chính là bức ảnh duy nhất mà Trịnh Liên có về con gái mình.
Bà ta vui vẻ hỏi chồng mình, con gái bọn họ quả nhiên rất dễ thương.
Trong album ảnh, cũng chỉ có duy nhất một bức ảnh này là của Thẩm Quân Dao, còn lại toàn bộ là Thẩm Sơ Vũ.
Cho nên những năm nay Thẩm phu nhân vô cùng nâng niu bức ảnh này, bà ta còn đóng nó thành khung để ngày ngày nâng niu nhìn ngắm nó mà không làm cho bức ảnh bị hỏng.
Thẩm lão gia thở dài, ông ta bất lực nhìn vợ của mình.
"Dễ thương lắm. Nhưng bà này, con bé nó đã đi rồi, bà ngày ngày ngồi đây nói một mình như thế thì có ích gì không? Bà đừng có sống mãi trong hoài niệm như thế, bà để con bé yên nghỉ đi, đừng có ngày nào cũng nhắc lại chuyện này. Bà đang tự làm mình phát điên lên đấy có biết hay không?"
Sự bất lực hiện hữu rõ trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174383/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.