Trác Du Hiên từ từ suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cuối cùng hắn cũng nhớ được đã xảy ra những chuyện gì.
Đang ngẩn ngơ ra thì Trác Dương Phong lên tiếng nhắc nhở.
"Anh bây giờ có ăn không?"
Trác Du Hiên cứ ngồi ngây ra đó không khỏi khiến cho Trác Dương Phong bực mình, đã bệnh thành như vậy rồi còn không ăn, coi thường sức khỏe của mình quá rồi đẩy.
Sức khỏe ai mà chẳng có, nhưng nếu không biết giữ gìn thì sớm muộn cũng mất mà thôi.
"Nếu anh mệt không ăn được vậy thì để em đút cho anh! Anh đang bệnh đang tật như thế, không ăn là muốn chết đấy hả?"
Trác Dương Phong trừng mắt nhìn người đàn ông vừa mới giật mình vì bị anh lôi từ trên cao xuống phía dưới kia.
Nếu Trác Du Hiên nhất quyết không chịu ăn, vậy thì Trác Dương Phong đành phải dùng một chút thủ đoạn vậy.
Trác Du Hiên rất ghét người khác đút đồ ăn cho mình, cho nên anh đã lợi dụng điều này để kích động Trác Du Hiên một chút.
Quả như dự đoán của Trác Dương Phong, Trác Du Hiên ngay lập tức từ chối, hản ta xua xua tay, hai mắt còn trừng nhìn Trác Dương Phong, đứa em trai lươn lẹo của mình ở phía bên kia.
"Không cần, anh có chân có tay, có thể tự ăn được, không cần em phải đút đâu.Em tốt nhất là nên đứng im ở đó cho anh, không cân phải làm gì hết, như vậy là anh đã biết ơn em lắm rồi đấy! Em mà qua đây thì đừng có trách anh!"
Nghe mấy lời hăm doạ kia của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174382/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.