Thẩm Quân Dao thều thào bật ra từng tiếng nói, người của cô lúc này gần như đã hoàn toàn mất hết sức lực, làm gì còn sức để mà nói rõ từng chữ nữa đâu. Hai mắt của người con gái ấy hơi nhăm lại, trên khuôn mặt, máu đỏ chảy ròng ròng, những vết thương cả cũ cả mới đan xen vào nhau.
Thẩm Sơ Vũ nín khóc, cô ta nghi hoặc nhìn Thẩm Quân Dao, nét mặt kinh ngạc đến khó tin. "Bỏ trốn? Nhưng bỏ trốn bằng cách nào? Chúng ta chỉ có hai người, mà bọn chúng lại có nhiều người đến như thế. Không những vậy, chúng ta còn đang bị trói như thế, làm sao mà chạy đi cho được"
Thẩm Quân Dao gắng sức ngồi dậy, cô liếc mắt nhìn mảnh thủy tinh dính đầy máu tươi đang nằm lăn lóc ở trên sàn nhà kia, đưa mắt nhìn về phía của Thẩm Sơ Vũ, miệng hơi cong "Bằng thứ đó chúng ta có thể thoát ra khỏi nơi này!"
Thẩm Sơ Vũ liếc mắt nhìn về phía của người con gái toàn thân đang đầy máu me kia, không khỏi nghi hoặc. Chỉ bằng mảnh thuỷ tính như thế làm sao mà có thể thoát ra được? Hơn nữa đâu có lối đi nào có thể trốn ra khỏi nơi này? Cho dù có cởi được dây trói cũng không có lối đi nào có thể thoát ra ngoại trừ chiếc cửa sổ bé tí ở phía kia.
Thẩm Quân Dao khẽ lắc đầu, cô biết là Thẩm Sơ Vũ nhát gan, cô xoay người trở lại dùng tay vươn lấy mảnh thuỷ tinh dính đầy máu kia.
Thẩm Quân Dao đã phát hiện ra Quách Tịnh Kỳ bỏ quên thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174282/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.