Hướng Nghiệp Minh lạnh lùng thốt ra những câu nói ấy, ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông dừng trên hai người phụ nữ ở kia.
Một người thì đang không ngừng run sợ, còn một người thì vẫn quật cường như thể, thậm chí là một chút sợ hãi cũng không hề có.
Thẩm Quân Dao vẫn không tỏ ra kinh sợ.
Bên ngoài là như thế nhưng bên trong của Thẩm Quân Dao, cô cũng đang cực kỳ sợ hãi.
Chỉ là đã trải qua bao nhiêu chuyện nó còn kinh khủng hơn thế này nhiều, cho nên Thẩm Quân Dao mới có thể giữ được bình tĩnh đến như thế.
Không phải là không sợ, chỉ là cô không muốn để cho người đàn ông kia nhìn thấy bộ dạng sợ sệt của cô mà thôi.
Còn về Thẩm Sơ Vũ, từ nhỏ người phụ nữ này đã sống trong bảo bọc của cha mẹ, đến một vết thương nhỏ cũng không thể chịu nổi, một đả kích cha mẹ cũng không để cho cô ta chịu.
Sống trong nhung lụa suốt bao nhiêu năm nay, gặp phải loại chuyện chưa bao giờ gặp phải từ nhỏ đến lớn như thế này, đó chính là bị bät cóc, làm sao Thẩm Sơ Vũ lại không sợ cho được chứ? Cả người của cô ta không ngừng run lên bần bật, không biết rằng người phụ nữ này đang sợ đến mức nào nữa.
Cô ta vùi người ở phía sau của Thẩm Quân Dao, cả gương mặt trắng bệch gần như khuất dần đi ở phía sau bóng tối, chỉ để lộ ra ánh mắt long lanh mang bao nhiêu sự sợ hãi kia.
Hướng Nghiệp Minh nói xong với hai người bọn họ, hẳn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174281/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.