Trác Du Hiên vừa dứt lời, Thẩm Quân Dao đã run lên, cả người của cô run lẩy bẩy.Đôi tay của người con gái run lên cầm cập, siết chặt lấy chiếc khay bằng sắt trên tay mình.Chào sao? Còn gì mà phải nói với nhau?
Thẩm Quân hít một hơi, cô lấy bình tĩnh rồi từ từ xoay người lại nhìn Trác Du Hiên, thanh âm khàn khàn rất bình tĩnh nhưng trong lòng đang không ngừng run rẩy.Đôi mắt đen láy nhìn về phía của Trác Du Hiên.
"Trác tổng, hình như giữa tôi và anh không có chuyện gì cần nói, với lại tôi với anh cũng chẳng còn quan hệ gì cả, mong anh hãy giữ cẩn thận lời nói của mình"
Chẳng phải Trác Du Hiên không thừa nhận cô là vợ hắn hay sao? Tại sao bây giờ hắn phải ở đây, phải nói ra những lời như thế? Làm tổn thương cô chưa đủ à?
Trác Du Hiên cong môi cười, từng bước chân của người đàn ông vang lên, hẳn ta từ từ tiến lại gần chỗ người con gái kia.
Sắc mặt của Thẩm Quân Dao bỗng tái nhợt đi khi nhìn thấy người đàn ông đó đang đi về phía mình, trong lòng không khỏi cảm thấy lo sợ, tay siết lấy chiếc khay kia như muốn bóp nát nó.
Thế nhưng Thẩm Quân Dao vẫn phải tỏ ra bản thân mình đang rất bình tĩnh.Trác Du Hiên liếc nhìn khuôn mặt gầy gò hốc hác kia của Thẩm Quân Dao, cánh tay của hẳn bất giác đưa lên chạm vào khuôn mặt ấy của người con gái.
Hắn đưa tay vuốt ve khắp mặt cô, cuối cùng Trác Du Hiên hơi nâng cằm cô lên."Không còn quan hệ gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174265/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.