Lục Ngạn nhìn nét mặt khó xử của Thẩm Quân Giao, anh biết bản thân mình có hơi đường đột.
Đây là lần đầu tiên anh tò mò xen vào chuyện của người khác như vậy đấy.
Không hiểu sao, nhìn vào gương mặt đầy đau đớn của người con gái này, Lục Ngạn có một chút gì đó khó chịu, chỉ muốn giãi bày cùng Cô ấy.
Anh cũng hiểu là mình đã doạ cho Thẩm Quân Giao cảm thấy sợ rồi, vì câu hỏi của anh đến quá đường đột như vậy mà.
Với lại, hai người cũng vừa mới gặp nhau, không tính là quen thân, vậy mà Lục Ngạn đã đi dò hỏi chuyện riêng tư của người ta như vậy, thế thì khiến người ta khó xử là đúng rồi.
Lục Ngạn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi Thẩm Quân Giao câu đó nữa? Lúc vừa thốt ra câu đó, Lục Ngạn thật sự không biết rằng trong đầu anh đang nghĩ cái gì nữa.
Anh đưa tay gãi gãi đầu, áy náy cùng vẻ mặt khó xử nhìn Thẩm Quân Giao.
"Cô đừng hiểu lầm, chẳng qua là tôi chỉ cảm thấy cô có tâm sự, muốn nghe mà thôi.
Nếu cô không muốn nói ra vậy cũng không sao, xin lỗi vì làm cô thấy khó xử nha"
Thẩm Quân Giao lắc đầu, cô chua xót nở một nụ cười nhìn Lục Ngạn, bất lực mà nói.
"Anh không cần phải xin lỗi, anh đâu có làm gì sai.
Chỉ là tôi không biết phải nói ra sao nữa đây"
"Nếu cô muốn nói, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, coi như tôi là bạn của cô luôn cũng được.
Tôi sẵn sàng lắng nghe tâm sự của cô."
Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174152/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.