"Anh đừng có làm quá vấn đề như vậy được hay không? Như thế này Không chết được đâu."
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia thở dài, anh ta khẽ lắc đầu, chán nản nói.
"Tôi thật không hiểu mấy người trẻ tuổi các cô nghĩ gì nữa.
Coi thường cả sức khỏe và tính mạng của mình như vậy mà"
"Anh cứ nói như là anh già lắm vậy đấy.
Anh cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu"
Người đàn ông kia hình như đã sát trùng xong các vết thương trên người của Thẩm Quân Giao, anh ta nhẹ nhàng băng chúng lại giúp cô, rồi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên nhìn người con gái.
"Xong rồi đấy! Nhớ bôi thuốc thường xuyên vào!"
"Cảm ơn anh nhé! Mà tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, có thể cho tôi biết được không? Dù sao anh cũng đã cứu tôi một mạng, cho tôi biết tên rồi mai này tôi phải tới báo ơn chứ"
Người đàn ông kia bị Thẩm Quân Giao làm cho bật cười.
"Tôi tên Lục Ngạn.
Hay cô có thể gọi tôi là Ngạn Tử cũng được.
Đó là tên ở nhà của tôi"
Thẩm Quân Giao gật đầu, khuôn mặt của cô thoáng chút vui vẻ chứ không còn mang vẻ buồn bã như lúc nãy nữa.
Trạng thái của cô cũng đã tốt hơn trước rất nhiều, không sầu não cũng chẳng bi quan.
Điều này thật sự rất tốt với Thẩm Quân Giao, nếu như cô chịu cười nhiều hơn.
Nhưng sống ở trong cái căn nhà chẳng khác gì địa ngục kia, Thẩm Quân Giao thật sự không thể nào cười nối.
Đến thở, đến một cuộc sống bình yên mà cũng khó khăn, huống chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-vao-hao-mon/1174151/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.