“Chuyện gì vậy…?”
Lâm Phỉ Thuý hoang mang, dùng chân đạp cho ba người đó mấy cái nhưng chúng như cũ bất tỉnh nhân sự.
Lâm Sơ Nguyệt chẳng cần tốn chút sức lực nào đã hạ được ba người đàn ông cao to, điều đó làm cho Lâm Phỉ Thuý sợ hãi.
“Lâm Phỉ Thuý, tôi không có thời gian đôi co với cô đâu, tôi hỏi lại một lần nữa, đồ của mẹ tôi đâu?”
Cô ta hoang mang lùi lại phía sau, cho đến khi lưng chạm phải tường mới giật mình nhìn xuống, nhìn thấy trên tay cô cầm ngân châm, phút chốc Lâm Phỉ Thuý như hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Cô ta cười khẩy, lao nhanh tới đoạt ngân châm trên tay Lâm Sơ Nguyệt. Cô né người tránh sang một bên, Lâm Phỉ Thuý vồ hụt, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, cô ta không cam tâm, dùng tay kéo chân Lâm Sơ Nguyệt, hai người cùng ngã xuống tấm thảm, Lâm Phỉ Thuý với tay một lần nữa đoạt đi ngân châm, khi gần chạm tới thì bị Lâm Sơ Nguyệt đẩy ra.
“Á!”
Lâm Phỉ Thuý hét lên thất thanh một tiếng, đồng thời một tiếng “choang!” Vang lên.
Hai tay cô ta run rẩy ôm lấy khuôn mặt của mình, Lâm Phỉ Thuý nhìn hai bàn tay đầy máu, đầu óc tức khắc như bị ngưng trệ, cô ta như phát điên lao vào trong phòng tắm đối diện với tấm gương, cô ta nhìn thấy một vết rạch do mảnh thuỷ tinh vỡ của ly rượu cứa vào, kéo dài từ thái dương xuống gò má, Lâm Phỉ Thuý chết lặng, không tin vào sự thật này.
“Không thể nào… Mặt của tôi…mặt của tôi…”
Tay run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796999/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.