Tiêu Thế Tu dập tắt điếu thuốc lá. Anh quay người đi vào trong phòng, thue ký Kim nói thêm: 
“Tôi cũng cho Bối Bối uống thuốc rồi ạ, cậu bé…rất ngoan, không hề phản kháng gì.” 
Lúc nhìn thấy anh vào, Bối Bối lại co người vào trong chăn. Có vẻ như ấn tượng mà anh đem lại cho cậu rất đáng sợ. 
Điện thoại trong túi áo anh bỗng nhiên vang lên, Tiêu Thế Tu cứ tưởng là Lâm Sơ Nguyệt gọi tới nhưng không phải, là Lưu Hạ… 
“Thế Tu, anh kiểm tra rồi đúng không? Anh đã tin Bối Bối là con trai của chúng ta chưa?” Lưu Hạ mỉm cười, nói. 
Tiêu Thế Tu im lặng mặc nhiên thừa nhận, Lưu Hạ cười rồi nói tiếp: 
“Thế Tu, anh có thấy vui không?” 
Bây giờ anh chỉ hận không thể giết chết cô ta mà thôi. Tiêu Thế Tu lạnh giọng đáp: 
“Bao nhiêu?” 
“Sao cơ?” Cô ta nhất thời không hiểu ý anh. 
“Cô muốn bao nhiêu thì mới đi khỏi đây?” 
Lưu Hạ sững người mấy giây sau đó bật cười lớn: 
“Ha ha! Thế Tu, anh tưởng là em muốn tiền hả? Đáng tiếc Lưu Hạ này chỉ muốn một điều, đó chính là anh mà thôi. Tiêu Thế Tu, em yêu anh, em muốn anh hãy ly hôn với Lâm Sơ Nguyệt sau đó lấy em.” 
“Không bao giờ! Cô đừng có mà mơ!” 
Lưu Hạ bật cười khẩy một tiếng: 
“Vậy anh nghĩ sau khi Lâm Sơ Nguyệt biết chuyện Bối Bối là con của anh và em thì cô ta có còn yêu anh không? Chẳng phải anh đã phản bội cô ta rồi hay sao?” 
Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng như sắp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-co-dau-than-y-cua-tieu-thieu-gia/796959/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.