Thẩm Hạo Khanh tức tốc lái xe đến bệnh viện, bởi vì nghĩ rằng người nhà của An An vẫn còn ở đó tìm kiếm con bé. Quan trọng nhất là hắn muốn xác nhận danh tính của người phụ nữ kia – người mà có giọng nói giống hệt Khiết Băng, vợ của hắn.
Thẩm Hạo Khanh xuống khỏi xe, bước chân gấp gáp hướng về phía cổng của bệnh viện. Mới từ ở đằng xa, hắn đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô gái nhỏ, lần này chắc chắn không thể nhầm.
Cổ họng có chút nghẹn lại, hắn bước thật nhanh đến chỗ Khiết Băng, hơi thở dồn dập cất tiếng gọi cô:
“Khiết Băng.”
Bàn tay hắn nắm lấy tay cô, kéo về phía mình. Khiết Băng quay lại nhìn người đàn ông kia, hai chân nặng trịch không sao nhấc lên được, bất động tại chỗ.
Nhìn thấy Thẩm Hạo Khanh đang đứng trước mặt mình, chân thực đến mức cô không thể nghĩ đây chỉ là một cơn ảo mộng. Mất mấy giây để tự chấn an bản thân mình, cô mới hất tay người đàn ông kia ra, lạnh lùng nói:
“Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi!”
Khiết Băng toan quay người bỏ đi thì bị Thẩm Hạo Khanh giữ chặt lại. Hắn ôm chầm lấy cô, cánh tay dùng lực siết lấy bả vai cô gái nhỏ, nỗi nhớ suốt năm năm qua tuôn trào như dung nham núi lửa, cuộn cuộn đến mức không thứ gì cản lại được.
“Không! Là em, Khiết Băng, anh không thể nhầm được.”
Khiết Băng kịch liệt đẩy người đàn ông kia ra, sắc mặt bình thản không hề dao động. Cô giơ hai tay ra đằng trước, ngăn cản Thẩm Hạo Khanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435579/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.