Ở quán bar, Khiết Băng uống đến say khướt đi, Cao Minh Viễn ngồi bên cạnh không động đến ly rượu nào, suốt buổi chỉ ngồi khuyên cô ngừng uống.
“Khiết Băng, cô say lắm rồi, đừng uống thêm nữa.”
“Cao Minh Viễn, mau đưa tôi đến bữa tiệc của Thẩm Hạo Khanh. Nhanh lên!”
Khiết Băng hết khóc lại cười, cô cầm chai rượu trên tay, suýt chút nữa còn ném về phía Cao Minh Viễn. May mà hắn giành lại kịp, đem chai rượu ra xa khỏi tầm tay cô mới thoát được một mạng.
“Anh có nghe tôi nói không? Tôi muốn đến bữa tiệc. Nhanh lên, tôi muốn đến đó…” Cô đập mạnh bàn, lẩm bẩm yêu cầu của mình.
Cao Minh Viễn hết chau mày lại thở dài thườn thượt. Buổi chiều nay là ai nói chuyện của Thẩm Hạo Khanh không liên quan đến mình? Bây giờ uống đến say mèm, lại bắt hắn đưa đến chỗ của hắn.
“Không đi đâu cả. Cô say lắm rồi, mau về nhà thôi.”
Cô lim dim mắt, chỉ tay về phía Cao Minh Viễn, gầm gừ:
Cô lim dim mắt, chỉ tay về phía Cao Minh Viễn, gầm gừ:
“Anh không đưa tôi đi đúng không? Được, vậy tôi tự mình tìm cách đến đó.”
Khiết Băng gượng mình ngồi dậy, chân ngang đá chân xiêu đi về phía trước. Cao Minh Viễn bực dọc rít lên thành tiếng, hắn không nghĩ cô gái này lại cứng đầu như vậy.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành đón taxi đưa Khiết Băng đến nơi Thẩm Hạo tổ chức tiệc.
…
“Tên khốn kiếp Thẩm Hạo Khanh, ai cho phép anh ở đây tổ chức tiệc linh đình, vui vẻ cùng người phụ nữ khác hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-thay-cho-chi-tham-thieu-anh-nhan-nham-nguoi-roi/435518/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.