Vì nghe Phó Ân Lâm lấy Ngữ Tịch nên hôn lễ không diễn ra long trọng như đã định, Đường Cảnh Nghiêm chỉ cho người đến đón Ngữ Tịch về biệt thự một mình cô cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Ngày cô đến biệt thự, ba mẹ cô một chút cũng không luyến tiếc, thậm chí còn chẳng bước ra tiễn cô.
Ngữ Tịch cũng không lạ lẫm nữa, cô lặng lẽ không nói một lời nào, Đường Cảnh Nghiêm chỉ để trợ lý anh làm tất cả ngay cả việc đăng ký kết hôn cũng do thư ký anh thay anh làm.
Cô chỉ biết cười khổ.
Nhà họ Phó chỉ mong cô rời khỏi gia đình họ càng sớm càng tốt.
Người cô yêu lại một lòng yêu chị gái cô.
Đường Cảnh Nghiêm không đến đón cô, là do anh bận tiễn Phó Ân Lâm ra nước ngoài, cả căn biệt thự rộng lớn chỉ có một mình Ngữ Tịch, cô thẫn thờ một lúc suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện.
Cuối cùng lại nhận ra, tất cả đều là do Phó Ân Lâm làm, nhưng người gánh lại là Ngữ Tịch cô.
Đến tận chiều tối Đường Cảnh Nghiêm mới quay về, Ngữ Tịch đứng bật dậy nhìn anh, vừa nhìn đã biết anh đi uống rượu đến say khướt.
Cô vội chạy lại đỡ anh, nhưng cánh tay chưa chạm được vào anh, đã bị anh hất té ngã xuống nề nhà.
Đường Cảnh Nghiêm tức giận quát lớn “ Cút xa tôi ra ” anh bước chân loạn choạng.
Ngữ Tịch ôm lấy cánh tay đang đau ở dưới nền nhà, Đường Cảnh Nghiêm khom người xuống, cánh tay anh bóp lấy cổ của Ngữ Tịch.
Ánh mắt lạnh đến thấu xương, Ngữ Tịch có chút sợ hãi muốn vùng vẫy nhưng cánh tay anh bóp chặt lấy cổ cô.
“ Ngữ Tịch! cả đời này cũng đừng mong sống tốt ” Đường Cảnh Nghiêm lạnh lùng nói.
Ngữ Tịch đôi mắt rưng rưng nhìn anh, ánh mắt cô mang đầy sự sợ hãi, nếu thời gian có thể quay trở lại thì cô thà chết đi còn hơn ngày hôm đó đến khách sạn để bị thế này.
Cô bắt đầu khó thở nắm lấy cổ tay anh, anh mới lấy tay ra đứng bật dậy quau về phòng, một cái quay đầu cũng không dành cho Ngữ Tịch.
Co người lại, dựa vào băng ghế sofa, cô ôm lấy thân thể nhỏ bé của mình một cách lạnh lẽo, có lẽ từ đây đến lúc chết đi Ngữ Tịch cũng không thể yên ổn, không thể trôi qua ngày tháng tốt đẹp nữa rồi.
Cô bé lúc nhỏ chính là chấp niệm của Đường Cảnh Nghiêm, cậu bé năm tháng đó bây giờ đối với Ngữ Tịch đã chết rồi.
Khóc đến mức ngủ quên trên sàn nhà, cô cuộn tròn cơ thể vì lạnh.
Đêm hôm đó một người không để tâm, còn một người tâm can vô cùng thống khổ.
*
Sáng hôm sau Đường Cảnh Nghiêm mệt mỏi chuẩn bị đi làm, anh bước xuống nhà liền thấy Ngữ Tịch cuộn trọn người run rẩy, trán không ngừng túa ra mồ hôi.
Anh có chút sững người, bước chân không tự chủ mà lại gần Ngữ Tịch, cánh tay đưa ra tựa vào trán cô chưa đầy 5s anh đã rút tay ra vì trán cô quá nóng, Đường Cảnh Nghiêm lay lay Ngữ Tịch nhưng cô không hề có động tỉnh gì.
Không còn cách nào khác Đường Cảnh Nghiêm chỉ còn cách bế Ngữ Tịch lên tay đưa cô đến bệnh viện, anh chính là không muốn Phó Ân Lâm lo lắng nên mới làm thế này.
Đưa cô đến bệnh viện rồi rời đi mà không cần đợi kết quả khám.
Đường Cảnh Nghiêm đi đến Đường Thị đầy mệt mỏi, anh tựa vào ghế làm việc, hai tay day day thái dương.
Anh thật sự không biết thế nào.
Tống Gia Hạo mở cửa phòng làm việc anh bước vào, cậu ta là bạn thân của Đường Cảnh Nghiêm.
Thông thả ngồi xuống sofa ở phòng làm việc.
“ Có vợ rồi mà nhìn cậu mệt mỏi đến vậy sao? ” Tống Gia Hạo nhìn anh lên tiếng.
Đường Cảnh Nghiêm dùng đôi mắt sắc bén liếc cậu ta bằng nửa con mắt lạnh lùng “ Có chết cũng không xem cô ta là vợ ”.
Tống Gia Hạo lắc đầu ngao ngán khi nhìn thấy Đường Cảnh Nghiêm lạnh lùng mà phun ra từng chữ như vậy, đúng là không biết thương hoa tiết ngọc mà.
“ Haha! Không đùa nữa, tháng sau cậu có lịch ở Pháp mà phải không? ” Tống Gia Hạo lên tiếng đi vào chủ đề chính cũng là lý do anh ta đến đây.
Đường Cảnh Nghiêm lúc này mới nhàn nhạt trả lời “ Ừ có chuyện gì sao? ”.
“ Nghe nói An Hùng còn có địa bàn ở Pháp sang đó cẩn thận một chút ” Tống Gia Hạo lên tiếng, cậu ta chính là bạn thân kiêm người thay anh quản lý Đường Lăng.
“ Tôi biết rồi ” Đường Cảnh Nghiêm gật đầu.
Tống Gia Hạo đứng dậy, đưa cho Đường Cảnh Nghiêm một sấp tài liệu về Ngữ Tịch, cậu ta đặt đại lên bàn có muốn xem hay không thì tùy Đường Cảnh Nghiêm.
Cậu ta cảm thấy Ngữ Tịch cũng không quá xấu xa ngược lại cảm thấy Ân Lâm mới là người đáng lo ngại.
Đường Cảnh Nghiêm liếc mắt ngang qua, sau đó liền cầm lên quăn vào sọt rác một cách không thương tiếc, dù có thế nào thì anh cũng không muốn biết về Ngữ Tịch, anh cũng sẽ Ngữ Tịch ân hận về những chuyện cô đã làm.
Phó Ân Lâm mới là người mà anh xem là vợ, còn phó Ngữ Tịch chỉ là một người giúp việc mà anh trao đổi với Phó Gia.
Nhưng anh sau này cũng sẽ hối hận vì không xem thông tin mà Tống Gia Hạo đưa, trong bản thông tin đó có một thông tin mà Đường Cảnh Nghiêm không ngờ tới.
| Phó Ngữ Tịch nhị tiểu thư Phó Gia, đứa con gái bị gia đình ghét bỏ, từ nhỏ đã chịu cảnh bạo lực gia đình chỉ vì chị gái, và đặc biệt hơn Phó Ngữ Tịch từng mắc bệnh trầm cảm vì bị đánh đập |.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]