Lion mang cô đến bệnh viện, máu đã thấm đỏ chiếc áo sơ mi của anh ta, chính anh ta cũng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi thế này, chưa từng có gì khiến anh ta sợ hãi.
Bây giờ nhìn xem, anh ta lại run lên bần bật vì nhìn cô trong cơn nguy kịch, nhìn cô chảy máu mãi không ngừng, rốt cuộc cô tại sao lại sống một mình trong căn nhà to lớn như vậy chứ.
Ngữ Tịch được đưa vào phòng cấp cứu.
Anh ta đứng ở ngoài, mặc kệ trên người mình đầy máu, Lion lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý của anh ta.
“ Điều tra về Phó Ngữ Tịch cho tôi, một chút liên quan đến cô ấy cũng không được bỏ sót ” giọng nói của anh ta vô cùng lạnh lùng không một chút cảm xúc nhưng lại mang theo đầy xác khí.
Thời gian đã qua rất lâu Ngữ Tịch mới được đẩy ra đưa về phòng hồi sức, bác sĩ nói nếu mũi dao chỉ cần lệch về bên trái thêm vài cm có thể cô không qua khỏi, thật may vì mũi dao không ngay chổ hiểm.
Lion nghe xong có chút cảm thấy chấn động.
Anh ta theo cô về phòng hồi sức, nhìn cô sắc mặt tái nhợt nằm yên ngủ một giấc vì thuốc mê, cô dù trang điểm hay không thì vẫn xinh đẹp đến lạ thường.
Phó Ngữ Tịch là vậy, cô có ba có mẹ có chị có tình yêu của mình, nhưng lúc nào cũng lẳng lặng ở một chỗ nhường tất cả cho người khác, để rồi bản thân chỉ có một mình chống chọi với tất cả.
Ngày cô uống loại thuốc, loại thuốc mà một người bình thường không bao giờ biết nó được gọi là Fluoxetone, một loại thuốc chống trầm cảm.
Lion không về, anh ta ở lại bệnh viện cả đêm để canh cô, cô chỉ khẽ động đậy một ngón tay Lion đã giật mình thức giấc....
Sáng hôm sau Ngữ Tịch thức dậy, hai mi mắt khẽ chớp chớp cô nhìn thấy Lion vẫn đang ngủ cạnh giường cô, hoá ra dù ở trong bao nhiêu nguy hiểm cũng chỉ có anh ta đến cứu cô.
Rốt cuộc cô hy vọng gì ở Đường Cảnh Nghiêm? Hi vọng anh sẽ từ Pháp bay về để cứu cô khỏi tên trộm, hi vọng anh có thể một lần vì cô mà bỏ lại Phó Ân Lâm?
Nực cười thật Đường Cảnh Nghiêm sẽ chẳng bao giờ như thế đâu, anh căm ghét cô cướp mất vị trí của người anh yêu còn không hết, thì lấy đâu ra việc sẽ cứu lấy cô.
“ Em tỉnh rồi, có thấy chổ nào không thoải mái không? ” Lion giật mình thức giấc nhìn cô, nước mắt lăng dài trên má liền lo lắng hỏi.
Lion lau đi nước mắt cho cô, trái tim anh ta trở nên đau nhói.
“ Tôi không sao! Anh có thể giúp tôi làm giấy xuất viện không? ” Ngữ Tịch không muốn ở bệnh viện, còn chưa đầy một tuần cô đã vào viện hai lần rồi thật sự rất ghét bệnh viện.
“ Không được vết thương của em vẫn chưa lành không thể xuất viện ” Lion lắc đầu nhíu mày nói với cô.
Ngữ Tịch cười nhẹ một cái “ Tôi muốn về nhà, tôi không thích bệnh viện, sẽ không sao đâu ”
Lion miễn cưỡng một chút mới chịu đi làm thủ tục xuất viện cho cô, dưới sự cầu xin của cô anh ta không thể không nghe theo.
*
Đường Cảnh Nghiêm sau khi lên máy bay quay về thành phố, cả căn nhà anh trống trơn không thấy Ngữ Tịch đâu.
Lúc này trong lòng có chút sốt ruột nhìn sang Dư Nghi cô ta cũng nhúng vai lắc đầu. Nhưng rồi đột nhiên anh nhớ ra nếu Ngữ Tịch không ở đây không phải chuyện tốt sao? tại sao anh lại quan tâm chuyện cô có ở đây hay không.
Rõ ràng đây là nhà của anh cơ mà.
Anh quay về thư phòng, lướt điện thoại một lúc liền nhìn thấy tin tức có chút quen thuộc, đây chẳng phải nhà anh sao? đọc những dòng tiếp theo khiến anh bàng hoàng “ Nhà anh có trộm? ”.
Trong vô thức Đường Cảnh Nghiêm lấy điện thoại gọi cho Ngữ Tịch, nhưng cô không bắt máy, chuông vẫn đỗ nhưng chẳng ai đáp lại anh cả, càng khiến anh sợ hơn.
Một nổi sợ vô hình dâng lên.
Chiếc điện thoại ở một góc khuất của cầu thang vẫn không ngừng run lên, nhưng chẳng ai nhìn thấy nó cả.
Ngữ Ngữ hôm nay cũng không thấy ở nhà, rốt cuộc đã đi đâu hết rồi chứ.
Anh bước xuống nhà với thái độ vô cùng khó chịu, liền bắt gặp Ngữ Ngữ từ bên ngoài chạy vào, chú chỏ nhỏ hôm nay gặp Dư Nghi còn chẳng buồn mà sủa nữa.
Trước cửa nhà là Ngữ Tịch được Lion đưa về, cô đứng bên ngoài mỉm cười tạm biệt Lion lái xe rời đi, xoay người đi vào bên trong, gương mặt có chút nhợt nhạt không có sức sống.
Cô bước vào bên trong đã gặp anh đứng nhìn, mình chăm chăm như muốn nhai tươi nuốt sống.
“ Anh về rồi....” Ngữ Tịch nhìn anh nở nụ cười nhẹ thiếu sức sống.
Đường Cảnh Nghiêm nhếch mép ánh mắt mỉa mai dành cho cô “ Về tất nhiên phải về, không về làm sao biết được cô ra ngoài cùng người đàn ông khác khi tôi không ở đây? ”.
“ Anh có ý gì? ” Ngữ Tịch khó hiểu đứng đó chết trân hỏi.
Anh bật cười “ Ý gì? Tôi còn nghĩ cô là loại tốt đẹp gì, hoá ra cũng bẩn cm nó, biết đâu bên trong đã sớm nát hết rồi, cô thích đàn ông đến thế à? không có liền không chịu được? ” từng lời, từng lời một của anh vô cùng mang ý khinh bỉ mỉa mai cô một cách quá đáng.
“ Cảnh Nghiêm anh đừng quá đáng như vậy ” Ngữ Tịch trợn tròn mắt không thể tin càn không muốn nghe thấy, vì những lời anh nói vô cùng quá đáng.
Chẳng phải anh là người sai trước sao? Anh ở cùng Phó Ân Lâm như vậy bây giờ lại quay về trách cô là loại người chẳng tốt đẹp.
Vậy nếu hôm qua Lion không đến, cô chết dưới mũi dao của tên trộm đó thì liệu anh có hối hận với những lời nói này không?
“ Quá đáng? Ngữ Tịch gan cô cũng to thật, để tôi cho cô toại nguyện nhé? ”
Đường Cảnh Nghiêm dứt câu liền nắm lấy tay cô lôi thẳng về phòng một cách thô bạo, anh cũng chẳng để ý đến chuyện cô di chuyển khó khăn, cũng chẳng nhìn ra được sắc mặt không tốt của cô.
Anh đẩy mạnh cô lên giường, không ngần ngại vé váy cô lên thoát y cho mình xong liền tiến thẳng vào bên trong cô một cách không báo trước, cũng không dạo đầu.
Cảm giác đau đớn như muốn chết đi sống lại của cô khiến cô mở to mắt nhìn anh, vết thương trên eo, và ngay dưới hạ thân, vì là vết thương ở phía sau, vì là chiếc váy dài đã che đi mất nên Cảnh Nghiêm vốn không thấy được nó đã từng chút rỉ máu ra rồi.
“ Nói tôi nghe, có thích không? thích hơn khi làm với người khác không? ”.
“ Hắn ta có thoả mãn được cô không? ” Đường Cảnh Nghiêm thúc từng cái mạnh vào bên dưới hạ thân của cô, miệng lại không ngừng buông ra những lời nói thô tục, mỉa mai khinh thường cô.
Ngữ Tịch sắc mặt nhợt nhạt yếu ớt nói “ Không có, xin anh em xin anh mau dừng lại đi....” cô vừa khổ sở vừa đau thương ở dưới thân anh mà cầu xin anh buông tha cho mình.
“ Sao? Tôi không thoả mãn được cô à? ” Đường Cảnh Nghiêm dùng tay bóp lấy cổ của Ngữ Tịch, ánh mắt anh vô cùng hiểm ác nhìn cô.
Cô chụp lấy cánh tay anh, có chút khó thở, anh bên dưới không ngừng ra vào khiến cô càng ngày càng đau rát hơn.
“ Con đàn bà chết tiệt! nói mau, mau nói tôi nghe tôi có thoả mãn được cô không? ” Anh dùng sức bóp mạnh vào cổ cô, khiến cô càng khó thở mà vùng vẫy.
Cô không muốn chết, nếu chết cũng là chết một cách quang minh chính đại không phải nhục nhã thế này, cô không mở miệng nói được.
Bắt đầu ho sặc sụa, ngày càng khó chịu cô sắp không xong rồi, thật sự không thở nổi nữa.
“ Nói tôi nghe, rốt cuộc cô đã lên giường với bao nhiêu người rồi ”
Đường Cảnh Nghiêm càng nói càng dùng sức, bên dưới anh ra vào một cách thô bạo khiến cô đau đến mức muốn chết đi, cảm giác vừa đau, vừa khó thở này xem ra cả đời cũng chẳng dám quên.
Cánh tay của Ngữ Tịch từ từ buông lỏng, xong liền không nắm lấy tay anh nữa, đôi mắt cô nhắm nghiền không động đậy, không phản ứng. Anh dừng lại động tác của mình, bàng hoàng lấy tay ra khỏi cổ cô.
“ Ngữ Tịch! Cô đừng giả vờ với tôi, mau mở mắt ra. Phó Ngữ Tịch mau mở mắt ra cho tôi ” Đường Cảnh Nghiêm vuốt lấy gương mặt của cô hốt hoảng gọi.
Anh gọi mãi cô không đáp liền bắt đầu sợ hãi, anh lay lay người cô sau đó liền hô hấp nhân tạo, vừa gọi vừa hô hấp, chẳng hiểu sao nhịp tim anh đập vừa nhanh vừa đau như thế này thật khó chịu.
“ Phó Ngữ Tịch! Cô mau mở mắt ra chuyện này chưa xong đâu ”.
Đường Cảnh Nghiêm phải hô hấp mất một lúc thì cô mới mở mắt ra, mà ho sặc sụa không ngừng, tay ôm lấy cổ của mình “ Khụ...khụ...khụ ”
“ Giỏi! Cuối cùng cũng mở mắt, còn dám giả vờ chết ” Anh bật cười nhìn cô, cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà làm tiếp.
Anh đứng dậy mặc lại quần áo xong liền cầm lấy tay cô, tiếp tục thô bạo kéo cô đi đến tần hầm của Đường Gia.
Người phụ nữ này dám phản bội anh, nhất định phải cho cô biết, Đường Cảnh Nghiêm này cũng có giới hạn, anh ghét nhất là người phản bội anh, vậy mà cô dám.
Phó Ngữ Tịch vừa tỉnh lại, còn bị anh lôi đi một cách thô bạo như vậy, đi ngang qua Dư Nghi cô ta nhìn thấy áo cô đã ướt một mãn đỏ muốn gọi anh, nhưng nhìn vào ánh mắt của Đường Cảnh Nghiêm cho Dư Nghi mười lá gan cũng không dám xen vào.
Vốn dĩ từ trước đến nay Đường Cảnh Nghiêm rất ghét bị phản bội, tất cả những người phản bội anh đều chưa từng có kết cục tốt.
Ngữ Tịch bị anh trói cả hai tay trên thanh xà ngang, chiếc roi da ở bên cạnh cũng đã được rút ra.
“ Nói tôi nghe rốt cuộc vì sao phản bội tôi? ” Đường Cảnh Nghiêm chỉ muốn doạ cô một chút.
Anh lúc này chẳng còn chút lý trí nào mà đối mặt với một Ngữ Tịch nhợt nhạt, máu vẫn đang chảy trên eo cô.
Ngữ Tịch ngẩn nhẹ đầu, đưa đôi mắt đáng thương nhìn anh “ Cảnh Nghiêm em không có...thật...sự không có ”
Đường Cảnh Nghiêm không hài lòng, cũng không tin cô chiếc roi da được anh vút lên người cô, tiếng roi da chạm vào da thịt khiến người khác rùng mình.
“ Aaaaaaa ” Tiếng hét của cô vang cả căn nhà.
Bên ngoài Ngữ Ngữ không ngừng tông vào cửa, nó muốn tìm chủ nhân của nó, nó biết chủ nhân nó đang gặp nguy hiểm.
“ Tôi cho cô nói lại lần nữa, rốt cuộc vì sao đi cùng người đàn ông khác? ”.
Cô có nói anh sẽ tin sao? Anh cố chấp như vậy mà, anh chưa từng tin tưởng cô.
Ngữ Tịch nhìn anh, đôi mắt của cô vô cùng thuần khiết, trong sáng ngập tràn sự đau thương “ Đường Cảnh Nghiêm! Anh yêu chị Ân Lâm đến vậy sao? ”.
Yêu đến mức cố gắng giải quyết công việc, cùng chị ấy đi dạo biển, cùng chị ấy đi chơi, lại cùng chị ấy vui vẻ với nhau, rốt cuộc anh đã yêu chị ấy bao nhiêu rồi, yêu đến mức có thể tổn thương em như vậy?
“ Tất nhiên! vì tôi yêu cô ấy nên mới cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất ” Đường Cảnh Nghiêm dõng dạt nói với Ngữ Tịch.
Cô mỉm cười rũ mắt “ Vậy sao, chị ấy thật may mắn ”.
Tiếng roi da cứ vút lên người cô, chiếc váy cũng rách ra, Ngữ Tịch không động đậy cô cũng không phản kháng nữa, bên mép miệng lúc mày cũng đã chảy máu.
Khắp cơ thể Phó Ngữ Tịch lúc này không còn chổ nào là không có máu, cô bất tỉnh khi chiếc roi da thứ ba trên tay Đường Cảnh Nghiêm vút xuống người.
Cánh cửa lúc này cũng bật mở Dư Nghi chính là không chịu nổi nữa, cô ta dù ghét Ngữ Tịch đến bao nhiêu, cũng chưa từng muốn Phó Ngữ Tịch chết thế này.
“ Cảnh Nghiêm! Mau dừng lại anh muốn đánh chị ta đến chết sao ” Dư Nghi vội xông vào ngăn Đường Cảnh Nghiêm lại.
“ Gâu....gâu....gâu ” Ngữ Ngữ chạy lại chổ chủ nhân của nó không ngừng chảy máu, sợ hãi sủa lên.
Tiếng sủa của Ngữ Ngữ khiến Đường Cảnh Nghiêm giật mình ngẩn đầu nhìn Phó Ngữ Tịch cả người đầy máu, là chính tay anh gây ra sao?
Bước chân sắp không vững, anh đi đến chỗ cô rất nhanh, anh cởi bỏ dây trói trên tay cô, cả người cô đổ nhào về phía trước, rơi trên người của anh.
Đường Cảnh Nghiêm lúc này mới cảm nhận được, vết thương trên người Ngữ Tịch nghiêm trọng đến nhường nào, anh ôm lấy cô chạy ra khỏi tần hầm Đường Gia.
“ Ngữ Tịch! Ngữ Tịch đừng xảy ra chuyện xin cô đừng xảy ra chuyện ” Đường Cảnh Nghiêm vừa chạy ra bên ngoài vừa gọi cô.
Nhưng Ngữ Tịch hơi thở yếu ớt, vốn không thể nghe anh nói gì nữa, vết máu của cô rơi trên sàn nhà khiến anh càng sợ hãi hơn, Dư Nghi lúc nhìn thấy bộ dạng của Ngữ Tịch cô ta cũng đã sợ hãi không kém.
Anh đặt cô ngồi trên xe, chân đạp ga lao nhanh đến bệnh viện, miệng không ngừng lẩm bẩm “ Tôi sai rồi, Ngữ Tịch đừng xảy ra chuyện, xin cô đừng xảy ra chuyện ”.
Cái cảm giác tội lỗi, lẫn sợ hãi bao trùm lấy anh lúc này.
Đường Cảnh Nghiêm bế cô chạy rất nhanh vào phòng cấp cứu, máu của cô cũng đã dính lấy áo của anh, hình như anh chưa từng thế này, cảm giác thật đáng sợ.
Cô lại được đưa vào phòng cấp cứu, ngay cả y tá và bác sĩ nhìn thấy vết thương cũng cảm thấy sợ hãi mấy phần.
Họ làm sao không nhìn ra được cô chứ, chẳng phải vừa mới xuất viện mấy tiếng trước bây giờ lại vào đây với vết thương cũ, lẫn vết thương mới, cũng không biết là cô đã bị cái gì.
Anh ở bên ngoài phòng cấp cứu đợi cô, lại vô tình nghe những y tá đi ngang qua nói.
“ Nè cô có thấy cô gái khi nãy được đưa vào cấp cứu không? cô ấy chỉ mới xuất viện mấy tiếng trước thôi đó bây giờ lại cấp cứu tiếp trên người cô ấy đầy rẫy những vết thương đó ” Một nữ y tá lên tiếng nói.
Nữ y tá kia cũng đáp lại “ Đúng, khi nảy nhìn cô ấy rất đáng sợ, hôm qua lúc cảnh sát đến bệnh viện tra hỏi, tôi còn nghe được anh chàng đẹp trai mang cô ấy đến bệnh viện nói là nhà cô ấy có trộm, tên trộm đó đã đâm cô ấy đó ”.
“ Càng nói càng thấy cô ấy quá đáng thương rồi ”.
Cả cơ thể của anh rung lên, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cô là bị tên trộm đó đâm sao? sao cô lại không nói anh nghe chứ, để anh hiểu lầm coi như vậy, cô còn chỉ vừa mới xuất viện mấy tiếng trước.
Thảo nào sắc mặt cô nhợt nhạt như vậy, thảo nào trông cô vô cùng mệt mỏi....
Anh đang làm cái gì vậy chứ, cô dù sao cũng là em gái của Ân Lâm, sao anh có thể đối với cô mạnh tay như vậy, càng nghĩ cảm giác tội lỗi càng dâng lên bên trong người anh.
Cầm lấy điện thoại gọi cho ba mẹ cô, nhưng bọn họ nghe anh nói xong liền không cảm thấy lo lắng mà còn đáp lại anh câu nói “ Con bé đó chịu đựng giỏi lắm, sẽ không sao đâu con đừng lo lắng ”.
Con gái họ bị thương, vậy mà một chút lo lắng cũng không có, họ còn có thể vô tâm đến vậy sao?
Đường Cảnh Nghiêm càng ngày càng nghi hoặc về cô.
Ngữ Tịch qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại, cô được đưa về phòng chăm sóc đặc biệt, anh làm thủ tục cho cô xong liền đi theo cô về phòng bệnh, nhìn cô nằm trên giường bệnh trên người toàn là băng gạt trong lòng liền nhói lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]