“ Phó Ngữ Tịch! tôi muốn ” Đường Cảnh Nghiêm nhìn cô dục vọng bây giờ đã che mờ mắt.
Anh cởi bỏ áo choàng trên người cô, dùng tay xoa nắn đôi gò bông của cô, bên còn lại bị anh cắn mút đến đau rát, anh không trêu đùa đôi gò bông của cô nữa.
Cánh tay liền di chuyển vuốt ve khắp cơ thể của cô, anh di chuyển đến nơi tư mật của cô, không kiềm được mà dùng một ngón tay di chuyển vào bên trong cô.
“ Ưmmm....Cảnh Nghiêm đừng ”
“ Ngoan! Tôi muốn rồi, không dừng được ” Anh cắn lấy bờ môi đỏ mọng của cô, lưỡi quấn lấy lưỡi của cô.
Ngón tay vẫn đang di chuyển bên trong cô, bên trong của cô như muốn nuốt chửng ngón tay của anh khiến anh như muốn phát điên không cầm lòng được mà bỏ đi áo choàng lên người mình.
Dùng cậu nhỏ di chuyển vào cơ thể cô.
Bên trong cô dù bao nhiêu lần cũng khít như vậy, cmn anh phát điên mất.
Đường Cảnh Nghiêm di chuyển nhanh, nhưng lại vô cùng dịu dàng vén tóc cô ra phía sau, anh hôn lên trán cô, anh lật người cô lại để cô nằm sấp dưới thân mình.
Bên dưới không ngừng ra vào.
Phó Ngữ Tịch đúng thật là bị anh dạy cho hư rồi, cô bắp nhịp di chuyển, cô bị sự dịu dàng của anh nhấn chìm. Nhưng chẳng hiểu sao trong vô thức Đường Cảnh Nghiêm như mù mờ đầu óc gọi cô là Phó Ân Lâm.
“ Lâm Lâm! Anh yêu em, thật sự chỉ yêu một mình em thôi ”.
Ngữ Tịch dưới thân mím chặt môi chịu sự dày vò cả thể xác lẫn tầm hồn, cô không bật ra tiếng rên rỉ nào, mà cắn chặt môi đến bật máu. Trăng hôm đó rất sáng có thể xuyên qua táng mấy chiếu vào bên trong căn phòng.
Nhìn người đàn ông vì rượu lẫn dục vọng làm mờ mắt gọi tên người khác khi đang dày vò mình, khoé mi cô vươn ra một giọt lệ, cô như chiềm sâu vào đáy biển không chút hi vọng nào nữa.
Gọi tên Ân Lâm là vì hiện tại Đường Cảnh Nghiêm cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn, anh cảm thấy bản thân có lỗi với Phó Ân Lâm nên mới như thế, nhưng lại vô tình khiến Ngữ Tịch lại chết trong lòng.
Bây giờ dù muốn trốn chạy cũng không thể trốn chạy được nữa, tựa như mùa đông giá rét vừa tìm được một que diêm làm ấm cơ thể lại bị người khác lạnh lùng tạt một gáo nước lạnh.
Khiến bản thân lạnh lẽo tựa như muốn đóng băng, tìm người cứu vớt nhưng lại không tìm được, cũng chẳng biết làm thế nào.
“ Ưmmm ” Cô đột nhiên bị anh lật lại, để cô ngồi lên người anh, hai tay đặt ở eo cô liên tục di chuyển.
Phó Ngữ Tịch dù thể nào cũng không phát ra âm thanh, sợ anh biết cô không phải Ân Lâm, anh sẽ lại thất vọng sợ rằng anh sẽ lại mắng cô.
Trời tờ mờ sáng Đường Cảnh Nghiêm mới buông tha cho cô, anh gầm lên một tiếng rồi phóng thích vào bên trong cô, Ngữ Tịch lúc đó cũng đã khóc cạn nước mắt rồi.
Cô xoay lưng lại với anh, gối đầu lên mu bàn tay của mình im lặng chìm vào giấc ngủ, phải làm thế nào nhỉ? Cô hình như lại sinh lòng ganh ghét không muốn nhường anh lại cho Phó Ân Lâm rồi
Lại tham lam bên cạnh anh không muốn rời. Suy cho cùng cô là người gặp anh trước nhưng chưa từng có được cái quay đầu của anh, nếu như cô không cho Ân Lâm mượn món đồ mà anh đã đưa liệu bây giờ có khác rồi không?
Cũng không biết, bây giờ anh chỉ có Lâm Lâm, dù là trong cơn mơ cũng sẽ gọi tên chị ấy, còn cô? vẫn sẽ như vậy, là món đồ anh muốn thì chơi không thích nữa liền vứt bỏ không một chút thương tiếc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]