Trước mặt nàng, các trưởng bối chưa nhắc tới hôn sự, người làm mai còn chưa đến, hôn sự cũng chưa chính thức quyết định, sao bản thân nàng lại không biết xấu hổ mà nói nói không muốn thành hôn. Đành phải nói là không xứng được Ninh thái thái yêu thương.
Cố lão phu nhân biết nàng không có tính tranh cãi vô lý, miệng mấp máy muốn hỏi xem rốt cuộc là lý do gì. Ninh công tử chỉ nói mình càn quấy lỡ lời chọc giận Chu Oanh, nhưng nói gì khiến Oanh nha đầu kiêng kỵ như vậy?
“Đứa bé ngoan, con đừng nói như vậy!” Ninh thái thái tiến lên, giữ Chu Oanh, ôm nàng vào trong lòng mình.
“Đứa bé cẩn thận quan tâm như con, trong mười nghìn người cũng không có được một người.” Ninh thái thái vừa nói vừa đỏ mắt rơi nước mắt: “Nếu vì Ninh Lạc không hiểu chuyện mà con có ác cảm với bá mẫu, trong lòng bá mẫu…”
Bà siết chặt tay của Chu Oanh đặt lên ngực mình: “Chẳng phải bá mẫu rất đau lòng!”
Trần thị sợ hãi, vội vàng khuyên nhủ: “Chuyện gì đáng để Ninh thái thái người phải như vậy? Ninh Lạc không lớn hơn Oanh nha đầu mấy tuổi, đều là tính tình trẻ con, đợi năm sau cập quan cũng sẽ chững chạc thôi. Oanh nha đầu không phải đứa bé hẹp hòi, người tội gì gấp gáp như vậy?”
Lại khuyên Chu Oanh: “Còn không đi vắt khăn lau mặt cho Ninh bá mẫu của con?”
Ninh thái thái dùng khăn thấm khóe mắt, ngượng ngùng nói: “Xem ta này, nhất thời nóng lòng, ngược lại để cho lão thái quân và Nhị phu nhân thấy chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146093/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.