Tay của Chu Oanh nắm thật chặt ống tay áo, cổ họng khô khốc đau đớn, nàng ép sự lúng túng, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh hỏi: “Ninh công tử có ý gì?”
Ninh Lạc tựa lưng vào ghế ngồi, thờ ơ thổi bọt trà ở mép ly, hơi ngước mắt lên, ánh mắt không mấy tôn trọng mà quan sát Chu Oanh một lần, cười nói: “Ý gì? Không phải ý trên mặt chữ? Đừng nói với ta, ngươi nhìn trúng ta? Ngươi cũng không nhìn trúng Diệp Cửu gia chứ đừng nói đến ta?”
Chu Oanh mím môi: “Ngươi…”
Ninh Lạc chưa cho nàng cơ hội nói chuyện, ngồi đó cười nói: “Ngươi không tình ta không nguyện, hôn sự này không còn phải kết? Ngươi không thể lay chuyển Cố gia, ta cũng không thể lay chuyển cha mẹ ta, nếu như thế, không bằng cam chịu. Sau khi cưới ngươi chính là Nhị nãi nãi của Ninh gia, đi ra ngoài, ta có thể bảo đảm cho ngươi đủ mặt mũi, về đến nhà ngươi chỉ cần không nhiều chuyện, không hỏi chuyện của ta, ta hứa với ngươi, chúng ta có thể làm vợ chồng son, ở…”
“Im miệng!”
Chu Oanh tiến lên cầm chén trà tạt hết một chén trà về phía hắn ta.
Trên đầu Ninh Lạc nhỏ nước, ngạc nhiên nhìn cô nương xinh đẹp yếu đuối trước mặt.
Chu Oanh đặt chén trà xuống, xoa tay áo bị nước trà dính ướt: “Ta muốn cam chịu hay không, không phải ngươi nói là được. Bây giờ ngươi và ta không có quan hệ gì, mong ngươi đừng không sạch sẽ mà nói “phu thê” gì đó, ta đã lĩnh giáo quy tắc của Ninh công tử rồi, hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-tam-thuc/1146092/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.