Nghe lời cô Âm nói tôi có cảm giác lạnh sống lưng, tôi nhìn qua điện thoại của Từ Bội Linh, trong căn nhà riêng của Trần Thanh Hải không có bất cứ thứ gì, mà có một cái quan tài treo ngay giữ nhà, dây xích cột lấy nó liền vào bốn gốc tường khiến quan tài treo lơ lửng, nó ở hình dạng đứng, và trước quan tài là những đồ cúng, như trái cây, đồ chơi, và còn nữa là một khôi thịt để trên cái dĩa, khối thịt đó đã biến thành màu đen giống như đồ để lau ngày bắt đầu phân huỷ.
" cô Âm, này là gì?" Tôi chỉ vào cái dĩa để trước mặt quan tài.
" cô cũng không rõ, nhưng cái quan tài, cô biết xuất xứ của nó!" Cô Âm nhìn vào tấm ảnh bảo.
" năm năm trước, trời đỗ mưa to mấy ngày, người dân không thể ra ngoài đánh cá, vì muốn kiếm tiền người dân đã lên núi bắt rắn, hôm đó trời đổ mưa rất to, người dân lên rừng bắt được không ít rắn, thì lúc ấy trên núi bị sạc lỡ, mọi người hoảng sợ bỏ chạy, ngay lúc mọi người chạy tán loạnh, thì một cái quan tài từ trong núi lao thẳng xuống thôn. Chiếc quan tài lao đến giữ thôn thì dừng lại, không ai dám đến gần, lúc ấy cô đã làm lễ cầu xin và mong linh hồn người trong quan tài được siêu thoát, làm lễ xong cô đã kêu vài thanh niên đem chiếc quan tài này trở lại núi, nhưng cô đợi hết mấy ngày trời vẫn không thấy bốn thanh niên đó về, người dân đi tìm thì đã thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3736435/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.