Tôi đứng đơ người nhìn tượng của Long Minh Uyên, không biết phải mở miệng như thế nào, tuy rất ngại nhưng tôi biết giữ được mạng sống luôn là điều quan trọng nhất, tôi cắn chặt môi mình gương mặt đỏ ửng đi tới tượng
Long Minh Uyên.
"Long..." lời nói vừa cất lên thì mặt tôi như vừa mới bị nước sôi đổ vào vậy, rất nóng, hôm nay vẫn chưa chuẩn bị tinh thần, thôi để tối nay ở nhà tập mở miệng rồi mai hẳn tới vậy. Tôi quay người thì va vào người của ai đó, vì tôi quay lưng khác nhanh nên khi va chạm tôi mất thăng bằng ngã xuống, thì một cánh tay đỡ lấy eo tôi. Và kéo tôi sát vào người, tôi ngửi thấy mùi hương từ biển cả.
" em đến đây tìm anh à?"
Tôi ngẩng đầu thì thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của Long Minh Uyên, một ngũ quan khiến người khác nhớ mãi. Một gương mặt như được thượng đế điêu khắc tỉ mỉ, nốt ruồi chu sa giữ trán khiến người có có cảm giác bất khả xâm phạm. Hiện giờ trong đầu tôi đã hiện ra đứa con của tôi và Long Minh Uyên, tốt nhất con tôi di truyền tất cả vẻ đẹp của anh ấy, không giống tôi cũng không sao cả.
"em... em sao thế?" Long Minh Uyên thấy tôi nhìn chằm chăm vào anh ấy, anh cau mày hỏi tôi
"không.. không có gì" tôi vội lắc đầu.
"em đến đây tìm anh có việc gì?"
"em...em muốn hỏi lúc nãy có phải là anh bảo em tránh xa Lệ Bình ra"
tôi không biết nên mở miệng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-rong/3736433/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.