🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô Âm dẫn tôi qua thôn kế bên, vì hai thôn gần nhau thôn tôi ở có đền thờ Long Vương nên được gọi là thôn Hộ Long, còn thôn kế bên thờ cúng rắn trên núi nên được gọi là thôn Thủ Xà.

Giữ hai thôn có một câu chuyện truyền miệng lâu đời, vào thời một vạn năm trước rồng thống trị vạn vật, hô mưa gọi gió cầu phúc cho dân, người dân đã lập đền thờ Long Vương mỗi ngày người dân điều cúng tế.

Phía sau biển là một ngọ núi cao ngất trời, trên đó là nơi mà loài rắn sinh sống, rất nhiều rắn vì muốn được cung phụng nên đã cố gắng tu luyện thành rồng. Trong thôn có một đôi vợ chồng hạ sinh một bé gái vô cùng xinh đẹp, đứa bé rất có được loài rồng yêu thích, đặc biệt là Long Vương được gọi là thanh long đại nhân. Vì thấy rồng và người dân sống hòa thuận với nhau, rất nhiều loài rắn cũng đi vào con đường tu luyện, xà vương nổi lòng đố ky, nhân lúc Long Vương lên trời hô mưa gọi gió cho dân, thì Xà Vương đã thống lĩnh loài rắn tấn công thô Hộ Long.

Chỉ trong một đêm cả thôn đều bị tàn sát, xác chết nằm ngang nằm dọc trên đường, trên cổ có hai vết răng và có những người bị rắn quấn đến nghẹt thở, có những người bị loài rắn lớn làm gãy xương, và có những người bị cắn mất nửa thân chết không toàn thay. Long Vương nổi giận đã kéo long tộc tấn công Xà tộc, hai bên không đội trời chung đánh nhau long trời lở đất. Cuối cùng Long Vương đã phong ấn Xà Yêu vào tận cùng đại dương. Long tộc đã quay về với đại dương và xã tộc quay về sống trên núi. Thôn tôi đang ở đã trải qua nhiều lần tàn sát nhưng vẫn giữ lại tinh thần thờ kính và tôn trọng loài rồng, nhưng thôn Thủ Tà thì trải qua nhiều lần tàn sát đã tìn đến rắn thần phù hộ, từ đó hai thôn đã không có bất kỳ giao lưu nào, dù có ra biển đánh cá, tàu thuyền gặp nạn cũng không ai cứu ai.

Từ nhỏ mẹ tôi đã không cho tôi chơi với các trẻ em của thôn này, tôi còn nhớ rất rõ có một lần anh tôi lén mẹ dẫn tôi qua thôn kế, mẹ biết được đã đánh anh tôi tơi bời. Đối với người trong Thôn Hộ Long chúng tôi và Thôn Thủ Xà là một âm một dương, hai cực đoan mãi không thể hòa hợp được.

Khi cô Âm dẫn tôi đến thôn Thủ Xà, những người trong thôn ai cũng thì thầm to nhỏ, ánh mắt của họ nhìn chúng tôi không hề có tí thiện cảm nào. Cô Am là bà bói nhất nhì thôn tôi họ nể mặt cô Am nên không đuổi tôi đi, nếu như một người bình thường trong thôn Thủ Long tới đây, thì họ sẽ cầm những dụng cụ như rều, dao, búa, cây những thứ dùng có thể tấn công người khác ra xua đuổi.

"nghe nói con bé đó bị thần rắn nguyền rủa"

" nó hình như là vợ Long Vương"

" nó ăn qua thịt rắn!"

" nó đã xúc phạm thần linh của chúng ta"

"phải đánh chết nó"

người trong thôn Thủ Xà biết được tôi đã từng ăn thịt rắn họ kích động đứng dậy cầm vũ khí đi về phía tôi.

Cô Âm dừng chân lại, cô cau mày đôi mắt đầy sát khí nhìn về phía họ. Tôi sợ hãi núp sau cô Âm, như lúc nhỏ tôi nắm chặt cánh tay của cô, toàn thân trốn sau cô, chỉ thò đầu ra nhìn về phía trước.

"Vợ Long Vương tại đây, kẻ nào dám đắc tội !" Cô Âm gương mặt giận dữ hét lớn



" nó thật sự là vợ Long Vương, bắt lấy nó tế cho thần rắn!"

"vợ Long Vương cả gan tới đây, muốn đâm đầu vào chỗ chết thì chúng tôi cho mãn nguyện!"

" hình như rắn thần chưa thưởng thức qua vợ Long Vương nhỉ, hay bắt nó gả cho rắn thần sỉ nhục Long Vương"

Tiếng cười của người dân ngày càng to, càng nghe tôi càng hoảng sợ, sao số tôi chỉ toàn bị bắt làm cô dâu người khác, trước là Long Vương, sau là Quốc Tài giờ tới rắn thần.

"to gan! Nếu không muốn bị ta nguyền rủa thì mua tránh ra" cô Âm nói xong, một nguồn gió trong người cô quét qua những vật xung toàn bộ rơi xuống đất. Những người đang tiến tới mặt tái xanh đứng yên tại chô.

Tuy họ không tiến tới nhưng họ đã chặn ở phía trước, họ không có ý định tránh đường, tôi và cô Âm không thể đi tiếp.

"vợ Long Vương tới đây, và già này chưa kịp ra tiếp đoán, mong vợ Long Vương thông cảm" tiếng nói của một người già phát ra trong họ.

Dân làng di chuyển qua hai phía, để lại chính giữa một con đường, lúc này một cụ già tóc bạc trắng, tròng đen bị một màn trắng che phủ, gưing mặt gầy gò,

lưng gù, mặc bộ đồ mày đen, một tay cầm chuỗi phật, một tay cầm trượng, bà ung dung đi về phía trước, tôi thật sự rất bất ngờ bà rõ ràng là người mù nhưng bà lại có thể bước đi ung dung tự tại mà không cần bất cứ sự hỗ trợ nào. Thái độ của dân làng đối với bà, tôi có thể khẳng định bà là bà Tào Liên, bà bói của thôn Thủ Tà.

" chào bà!" Cô Âm cung kính cuối đầu chào bà Tào Liên .

" con chào bà!" Tôi thấy thái độ cô Âm liền học theo và cuối đầu chào bà.

" không dám, không dám! Lễ nghi của Vợ Long Vương bà già này không dám nhận!" Bà Tào Liên liền nắm lấy tay tôi.

Tay bà rõ ràng rất ấm áp, nhưng khi bà chạm vào tôi, một nguồn khí lạnh từ trong xương tôi toát ra khiến tôi rợn gai óc, tôi nhìn vào mắt bà mặt tôi tái xanh, toàn thân tôi không khống chế được rung lên bần bật. Màn trắng bao phủ tròng đen đó mắt bà chứa đầy rắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.