"Mưa xuân Ngô Đường, nhân gian gặp lại."
Sinh tử (tam)
Những tảng băng bắt đầu tan chảy dưới sức nóng của dung nham, hơi nước ngưng tụ trở nên nóng rực, chảy qua mắt cá chân của Thích Ẩn và Phù Lam. Dưới chân bọn họ là bùn đất dính nhớp, không rõ là máu thịt thối rữa của lũ xà vu hay là nước bùn đất đá. Hai người tựa lưng vào nhau thở dốc, tay chân xụi lơ, đều là nỏ mạnh hết đà. Hoa thần hoàn toàn tiêu tán, hóa thành những hạt bụi trắng rồi lắng đọng lại cùng với khói độc màu rỉ sắt. Cuối cùng Địa Uyên cũng yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến mức không khí như thể sắp trầm xuống, khắp nơi là vùng đất hoang vu vắng lặng.
Cách đó ba thước trước mặt bọn họ, bùn lầy bỗng dưng chuyển động. Thích Ẩn và Phù Lam đều nghe thấy một tiếng tim đập từ yếu đến mạnh, đang hướng về phía trước càng lúc càng gần. Thích Ẩn bực bội trong lòng, đám xà vu này sao cứ dây dưa mãi không xong thế? Hắn cầm kiếm bước qua, giơ mũi kiếm lên, là động tác chuẩn bị bổ xuống. Chỉ cần con xà vu kia chui từ dưới đất lên sẽ lập tức gọt đầu nó.
Bùn lầy sủi bong bóng, một người con gái cả người đầy máu dơ trồi nửa thân trên lên khỏi bùn. Thích Ẩn đang định hạ kiếm, Phù Lam kịp nắm lấy cổ tay hắn.
"Là Ngu Sư Sư." Phù Lam thấp giọng nói.
Thích Ẩn ngạc nhiên, vội nhìn kĩ lại thì quả nhiên là nàng. Cái cô xui xẻo này cả người toàn là máu lẫn bùn, đầu bù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-ma/964314/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.