Thích Ẩn nghe lời hỏi bọn họ, đám tội đồ bỗng dưng rùng mình một cái, đôi môi run rẩy lắp bắp: "Tên của ác quỷ, ta không dám gọi. Tội của ác quỷ, ta không dám nói."
"..." Thích Ẩn tức giận muốn hộc máu, "Lúc nãy các ngươi đuổi theo ta không phải giỏi lắm sao? Còn giờ là cái đức hạnh gì đây?" Hắn nên đặt Phù Lam ngồi xuống chỗ này, bọn họ sợ ca hắn như vậy, hắn theo ca thì chẳng phải là có thể muốn làm gì làm sao? Thích Ẩn nhìn bọn họ run như cầy sấy, đặt Phù Lam xuống đất, sau đó ôm người vào lòng, dẫn dắt từng bước nói: "Chẳng phải các ngươi nói ta là thần sao? Đừng sợ, ta đã chế trụ ác quỷ này rồi, y không thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu, các ngươi không cần phải sợ, cứ việc trình bày." Hắn ôm chặt Phù Lam, đoạn nói, "Coi nè, giữ chặt lắm, y đâu có nhúc nhích được đâu."
Chu Minh Tàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn nhỏ giọng hỏi mèo đen: "Mèo mập, hình như thằng nhóc này chiếm tiện nghi của chủ tử ngươi thì phải?"
Mèo đen nghiêng đầu liếc hắn một cái, "Giữa huynh đệ sao lại gọi là chiếm tiện nghi? Cái này gọi là tương thân tương ái."
"Người này không phải là ác quỷ kia..." Một âm thanh già nua vang lên phía sau tội đồ, Thích Ẩn vọng qua, đám tội đồ chen chúc sang hai bên nhường ra lối giữa, một lão già tiều tụy khô quắt từ phía sau bò tới. Hai tay hai chân của ông gầy gò cháy đen, tựa như bộ rễ thối rữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-ma/964242/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.