Thích Ẩn cầm tờ giấy Phù Lam để lại cho hắn, im lặng hồi lâu.
Mấy sư huynh đệ tỷ muội quây xung quanh đèn nhìn tờ giấy kia, tờ giấy được cắt rất cẩn thận, mép giấy sắc gọn, không hề có chút râu ria nào. Dòng chữ viết trên đó rất đẹp, từng nét từng nét, vô cùng dứt khoát, là phong cách nhất quán của ca hắn.
Nhưng trên đó chỉ viết bốn chữ —
"Đi lát rồi về".
Cuối cùng Lưu Bạch chốt, "Ngốc sư đệ không bị bắt cóc, đây là y tự để lại."
Một tờ giấy không đầu không đuôi đặt bên gối hắn, mới đầu Thích Ẩn hoang mang không hiểu gì cả, cho đến khi tiếng trống canh ba vang lên mà vẫn không thấy bóng dáng ca hắn đâu, hắn mới hiểu tờ giấy này là có ý gì.
"Tên hỗn đản này......" Thích Ẩn ôm đầu, tự nhiên có một loại cảm giác người vợ tào khang bị phu quân bạc tình vứt bỏ. Hắn tức giận xì khói, nói: "Sao không nói tiếng nào đã đi rồi? Cũng không thèm bảo là đi đâu nữa!"
"Đừng có vu oan cho người ta, người ta để lại bốn chữ rành rành đây này." Vân Tri vỗ vỗ lưng Thích Ẩn.
"Không bằng y bảo y chết bên ngoài cho rồi!" Thích Ẩn cả giận.
Tiểu tử này rốt cuộc đã đi đâu? Lần đầu y đến Vô Phương, không lẽ y đi ám sát chưởng môn Vô Phương? Này đâu giống phong cách của y chứ. Khiến hắn giận nhất là, vậy mà y không dẫn mình theo! Ngực Thích Ẩn đau nhói, giận dỗi ngồi một chỗ, trong lòng thầm nghĩ chờ vương bát đản kia quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-ma/964220/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.