“Được thì đúng là được rồi, chú nghe thấy lạ lạ thôi, không sao, từ từ sẽ quen.” Chu Minh vẫn tủm tỉm cười, Ngải Đông Đông thấy gã cười thì cũng ngượng ngượng, may mà Chu Minh không hỏi gì nữa mà chỉ bảo: “Thôi được rồi, lên xe đi con.”
Lần này thì Ngải Đông Đông được vào trong trại rất dễ dàng. Mấy người bảo vệ ở cổng thấy nó thì có vẻ ngạc nhiên, Ngải Đông Đông đi sau Chu Minh, nó cố tình ưỡn ngực thật thẳng, Chu Minh bảo nó: “Chú đi làm thủ tục một tí, con không phải đi theo đâu, cứ đứng đây đợi nhé.”
“Chú cứ kệ con, có việc gì chú đi đi.”
Chu Minh cắp một cặp giấy tờ ra đi, đi nửa tháng Ngải Đông Đông phát hiện ra trong trại đã thay đổi ít nhiều, phía ngoài đã trồng một lứa ngô đồng mới, sân tập có thêm một số thiết bị tập thể thao nữa. Khu giam giữ và khu xưởng thì vẫn thế, lúc này là giờ lao động nên sân vắng hoe, chỉ có mấy con chim sẻ đang mổ mổ tìm ăn. Ngải Đông Đông ngồi xuống một băng ghế, ngồi một lúc nó lại chồn chân đứng dậy, nó cứ đứng lên ngồi xuống mãi, cảm thấy lòng chộn rộn lạ lùng.
Nó nghĩ sắp được gặp lại Chu Cương rồi, nó phải thể hiện sao đây, có nên bộc bạch hết nỗi lòng nhung nhớ bấy nay với gã chăng. Hay là thôi kiềm chế một tí, giữ gìn một tí, cố giống hình tượng điềm đạm mà Chu Phóng bảo là Chu Cương thích nhỉ?
Nó đương miên man suy tưởng thì chợt cảm thấy có người đến gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793579/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.