Chương trước
Chương sau
“Con có bao giờ gạt ba đâu.” Ngải Đông Đông bảo, “Tính con bảo thủ lắm, nhỡ bị đứa nào xơi thật thì con còn mặt mũi nào gặp ba nữa.”
“Bảo thủ mà còn cởi quần chổng mông xin **, bảo thủ như mày chú gặp lần đầu đấy.” Chu Cương phì cười nhưng thấy nó chực nổi sùng gã lại vội đế thêm: “Đùa mà, chú đùa mà.”
Ngải Đông Đông ngượng muốn chết, nó hậm hực mặc bộ đồ đã được sưởi ấm rồi vừa kéo khóa áo vừa hỏi: “Ba nuôi này, ba thích người thế nào?”
Chu Cương ngả lưng xuống giường, chống tay nhìn nó: “Thích kiểu nào à?”
Gã nghĩ nghĩ một tí rồi bảo: “Ngực to mông mẩy.”
“Đấy là con gái, còn con trai thì sao?”
“Ai bảo mày chú thích con trai?”
Bị hỏi vặn lại Ngải Đông Đông cứng họng luôn, ở cùng Chu Cương nó cứ luôn bị động thế đấy. Chu Cương trông cái mặt nó ngẫn ra thì bật cười xoa đầu nó: “Con nít con nôi nghĩ cái gì trong sáng tí xem nào.”
“Con nghĩ về ba thì có gì mà không trong sáng.” nó ngậm miệng một lúc rồi lại cười, nụ cười trông đến là tội: “Con có một mẩu thế này ba không ưng cũng phải.”
Chu Cương nằm hẳn xuống bên cạnh nó, ngửa đầu ngắm nhìn nó. Ngải Đông Đông cúi xuống nhìn gã rồi vội vàng ngoảnh đi, nó trông bầu trời sáng trưng ngoài cửa sổ, lại nói: “Con thấy Trịnh Dung bảo ba sắp đi à, có phải thật không ba?”
“Vẫn đang chạy chưa biết thế nào.” Chu Cương thở hắt ra: “Nhưng chắc 90% rồi.”
“Ba đi mà không đưa con theo cùng là ba thành hung thủ giết người đấy.” đột nhiên Ngải Đông Đông nói: “Con vào tù chỉ vì muốn gặp ba thôi, ba mà bỏ mặc con chết thì ba là đồ vô trách nhiệm, không đáng mặt đàn ông.”
Chu Cương bật cười đưa tay sờ má nó: “Chú đi thì mày còn anh Hổ mày cơ mà.”
“Kệ ba, đằng nào trong đây người ta biết hết con là con nuôi ba rồi, ba bỏ con lại ở đây cho thiên hạ nó xài chùa tụi nó sẽ bảo con nuôi Chu Cương là thằng nhà thổ, để xem lúc đấy ba đẹp mặt không!”
Chu Cương cười phá lên, gã quay hẳn sang kéo nó vào lòng: “Nhiều lúc thấy mày hay thật.”
Ngải Đông Đông bị gã ôm ghì trước ngực, tự dưng nó thấy cực kỳ kích động, nó cố nhoi người lên chu mỏ muốn hôn Chu Cương nhưng Chu Cương dúi đầu nó lại: “Sao định dụ dỗ chú để chú xách mày theo à?”
Ngải Đông Đông lắc đầu: “Ba không đưa con theo con cũng muốn ngủ với ba, kể cả ba bỏ con chết ở đây thì người đầu tiên của con cũng phải là ba mới được.”
Nói xong nó càng ra sức dán sát vào người Chu Cương, Chu Cương vội ghìm nó lại rồi kinh ngạc nhìn nó: “Thích chú đến thế cơ à?”
“Con yêu ba.”
“Tí tuổi đầu biết gì mà yêu đương.”
Miệng nói thế nhưng Chu Cương lại ngồi dậy, mặt gã nghiêm túc hẳn lên, gã quay lại nhìn Ngải Đông Đông.
Ngải Đông Đông nằm ngửa trên giường nhìn cái lưng Chu Cương, càng nhìn nó càng thấy thích, càng thích nó lại càng đau lòng: “Sao con không biết yêu, con chỉ nghĩ đến ba, chỉ muốn thân mật với ba, thế không phải yêu thì là gì.”
“Chú chẳng cho mày được cái gì đâu.”
“Con chẳng cần gì hết, chỉ cần ở cạnh ba là được.”
“Mày nghĩ đơn giản quá.” Chu Cương đột nhiên mỉm cười xoa đầu nó, hình như gã cũng chẳng biết phải đối đáp với nó thế nào nữa: “Chú cứ tưởng mày giỡn hớt thôi, chú cũng giỡn hớt lại với mày… ai biết đâu mày nghiêm túc.”
Cũng như những gã đàn ông khác, gã cảm thấy Ngải Đông Đông là đứa rất lả lơi, đã thế nó lại quá xinh trai, lại là người thành phố nên cái mùi nó toát ra độc đáo hơn đứt những đứa khác, nói cho cùng gã ham vui, ham mới mẻ nên chỉ định ghẹo nó chơi chơi vậy, đâu có gì nghiêm túc. Gã biết Ngải Đông Đông thích gã, ấy cũng là một trong những động cơ bí ẩn thúc đẩy gã, nhưng đồng thời gã cho là Ngải Đông Đông làm thân với gã cũng vì muốn tìm chỗ dựa mà thôi. Ngải Đông Đông lanh lắm nên nhiều khi gã cứ mặc nhiên là nó tiếp cận gã với mục đích riêng chứ thích thôi thì ăn nhằm gì.
Nhưng giờ gã mới nhận ra tình cảm Ngải Đông Đông dành cho gã thì ra sâu sắc hơn gã tưởng nhiều lắm, ánh mắt nó nhìn gã lấp lánh rực lửa lại thêm miên man tủi hổ vì khát khao mà không được đáp lại, nó bây giờ là đứa thanh niên đang đắm chìm trong mật ngọt lẫn buồn thương của mối tình đầu. Nếu bảo nó khác gì đám bạn cùng lứa thì ấy là nó nhiệt tình và táo tợn hơn chúng, nó lúc nào cũng sẵn sàng giãi bày mọi cảm xúc trong lòng.
“Mày còn nhỏ có khi chỉ là bốc đồng nhất thời thôi, yêu đương thì phải đợi trưởng thành hẵng tính.”
Ngải Đông Đông cũng chẳng buồn đáp, nó chỉ thấy tim đau ê ẩm. Nó kéo chăn trùm lên mặt, một lúc sau Chu Cương giở chăn ra, cười nhìn nó: “Giận à?”
“Không giận, thật ra con vẫn biết ba sẽ không thích con đâu mà. Cũng chẳng sao, đằng nào thì chỉ cần được theo ba là con vui rồi.”
Chu Cương mỉm cười vò đầu nó: “Trông cái mặt dâm chưa này.”
Tự dưng Ngải Đông Đông không ưng Chu Cương cứ bảo nó dâm nữa, nó ngồi bật dậy, nói như dỗi: “Đợi đến bao giờ con không thèm dâm với ba nữa đi dâm với đứa khác chắc ba sướng hả?”
Chu Cương tức mình “hứ” một cái: “Ăn với nói càng ngày càng bậy bạ.”
“Hừ.” Ngải Đông Đông cười lạnh: “Con đâu phải thứ bỏ đi, ngoài đường đầy thằng muốn ** con không được.”
Nói xong nó nhảy xuống giường, xỏ chân vào giày. Chu Cương hỏi: “Đi đâu đấy?”
“Đi tìm đứa muốn ** con, xả giận.”
Không dè vừa ra phân xưởng thì nó đụng đầu Trần Hổ. Thấy nó từ xa Trần Hổ đã huýt gió gọi, nhìn quanh không thấy Trịnh Dung nó mới chạy ra: “Anh được thả rồi à?”
“Công mày đấy.” Trần Hổ dúi cho nó một quả quýt. Nó cầm quả quýt, bảo: “Giờ lao động sao anh không đi làm à?”
“Thì phải học trước chứ lị.” Trần Hổ vừa nhai quýt vừa bảo: “Mày thì sao, trông mặt Chu Cương lúc đấy càu cạu gớm, ổng tưởng mày cắm sừng ổng hả?”
“Anh đừng có nói vớ vẩn nhé, ba nuôi em không phải người như thế đâu.” có thế nào thì đương nhiên Ngải Đông Đông vẫn phải giữ mặt mũi cho Chu Cương.
“Nói thế hóa ra mày với Chu Cương không phải ấy ấy với nhau à?”
Ngải Đông Đông lắc đầu rất kiên định: “Ổng là ba nuôi em… nhưng mà em thích ổng thật.” nó thấy mình nói lộ ra hơi nhiều rồi nên cảnh giác ngậm miệng không tiếp nữa. Trần Hổ nhìn nhìn nó rồi tự dưng bảo: “Lúc nãy anh hỏi mày mày vẫn chưa trả lời nhé.”
“Hỏi gì cơ?”
“Mày biết vì sao anh phải giúp mày đối phó với Trịnh Dung không?”
Ngải Đông Đông nhìn nhìn lại Trần Hổ rồi mỉm cười đáp: “Không biết.”
“Mẹ cái thằng mất nết này, không biết thật hay giả vờ?” Trần Hổ hai tay đút túi quần, nói giọng ba trợn: “Bố bị tiếng sét ái tình với mày đấy, vừa thấy mày là thích rồi.”
Ngải Đông Đông thảy lại quả quýt cho gã: “Cái đồ dê con nít.”
Trần Hổ bắt được quả quýt: “Trong mắt anh mày không phải con nít, anh coi mày như người lớn mà.”
“Thế nên anh mới là đồ dê con nít, ba nuôi em có thế đâu.”
“Ổng thì hơn gì anh mày?”
“Ổng đâu có vừa thấy em là ưng liền như anh.”
“Cái đi.t, thằng dở này, không thích mày mà mày vui thế.”
“Em có một mẩu thế này ổng không thích là chuyện bình thường, em thích trai bình thường thì làm sao.”
Nói xong nó trợn mắt với Trần Hổ, Trần Hổ nhướn mày đe nó: “Mày sỉ anh bất thường à?”
“Ai bảo anh bất thường, nhưng mà anh không hiểu tâm lý những đứa như em.” Ngải Đông Đông đáp, “Với em thì đàn ông bình thường mới hấp dẫn vì đó là thách thức, chinh phục được mới sướng hiểu chưa.”
“Thế còn bảo không dở?! Cứ phải tìm đứa không thích mày mới được à?!”
“Ai bảo ba nuôi em không thích em.” Ngải Đông Đông cãi, “Chẳng qua ổng thấy em bé quá nên hơi bị áp lực, ít nữa em lớn lên là được chứ gì?”
“Từ giờ đến lúc mày lớn chắc bồ ổng xếp hàng dài như xa lộ, thế mà mày cũng chịu à?”
Ngải Đông Đông sầm mặt, nó tức rồi.
“Thôi theo anh đi, anh thì không bằng Chu Cương nhưng đảm bảo anh sẽ đối tốt với mày.”
“Em thèm vào.”
“Đ.m sướng không thích sao mày cứ thích khổ thế hả?”
“Thích khổ mới là con người chứ, anh bảo ai không thích thế?” một khi đã yêu có ai không tự làm khổ mình, hoặc nhiều hoặc ít mà thôi.
Trần Hổ nghiêm mặt: “Giờ tao mạnh tay mày mới chịu phải không?”
“Thôi anh nghỉ đi cho lành, ba nuôi em anh đánh không lại, ba ruột em anh cũng đánh không lại, mạnh tay với em để anh làm gì?”
Ngải Đông Đông lừ mắt với Trần Hổ một cái rồi ngoảnh đít bỏ đi.
Khải Tử đã đợi sẵn, nó vào là gã hỏi ngay: “Sao tự dưng mày lại dính vào thằng Trần Hổ thế?”
“Dính gì mà dính, em quen biết gì nó đâu.”
“Ở đây ai cũng tránh nó như tránh tà ấy, thằng đấy mà khùng lên thì không biết trời đất gì đâu.” Khải Tử bảo: “Nãy mày bị gọi ra ngoài hình như xảy ra chuyện gì hả?”
“Chuyện dài dòng lắm, nhắc là muốn khóc hà, thôi em chẳng kể đâu.” Ngải Đông Đông làm ra vẻ rưng rưng làm Khải Tử phì cười: “Gớm, mày hơn hớn thế chắc là không sao rồi hả.”
Không sao là thế nào, Chu Cương không thích nó. Với nó mà nói ấy là chuyện bi đát nhất trên cõi đời chứ lại không sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.