Nghĩ là nó bị cưỡng bức nên Chu Cương đi lấy hẳn thuốc về cho nó, thế thì chỉ có hai khả năng, một là gã rất thương nó, thương đến mức không quan tâm chuyện nó có bị qua tay người khác hay không; còn hai là gã không hề thương nó, nên gã chẳng coi việc ấy là gì to tát.
Rõ ràng với Chu Cương nó là loại thứ hai, gã không thương nó, kể cả gã có cảm xúc với nó thì cũng chỉ là thứ rung động hời hợt vì nó dễ coi, hoặc vì tấm thân trẻ trung của nó.
Nó cúi gằm mặt ngồi trên giường, lẩm bẩm: “Vừa xong con hỏi ba còn chưa trả lời con, ba có thích con không?”
Chu Cương bưng trán: “Thích.”
“Ba đáp lấy lệ!” Ngải Đông Đông gắt lên.
“Thôi được rồi, đừng quấy.” Chu Cương nghiêm giọng: “Để chú xem mày bị thương thế nào.”
“Con không làm sao hết!”
Chu Cương nhướn mày rồi thảy đống thuốc xuống giường: “Mày thích bôi thì bôi, tao không rỗi hơi nữa.”
Nói rồi gã đứng dậy, Ngải Đông Đông đỏ bừng mặt gào lên: “Rõ ràng ba không thích con, ba toàn cợt nhả với con thôi, đã không thích con thì ba sờ con làm gì, ba hôn con làm gì!”
Nó gào rất to, Chu Cương vội vàng lừ mắt với nó: “Mày nói bé đi được không?”
“Con…” Ngải Đông Đông ngắc ngứ rồi cuối cùng nó ai oán nói: “Đàn ông đúng là thứ không ra gì, chỉ thích giỡn hớt cho sướng thân, lúc cần thì rụt hết vòi lại.”
Nói rồi nó hùng hổ quỳ dậy: “Được, ba muốn xem vết thương à, đây con cho ba xem!”
Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793564/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.