Trịnh Dung nhướn mày: “Hỏi cậu đấy, câm điếc à?”
“Em… em là Ngải Đông Đông.”
Trịnh Dung sững người, tắt luôn nụ cười.
Trong phút chốc nhiệt độ như tụt ào ào xuống dưới 0, Ngải Đông Đông không dám thở mạnh, Trịnh Dung thì ngơ ngác nhìn nó, chỉ có Khải Tử là cuống hết cả lên, gã bối rối định giơ tay kéo Ngải Đông Đông.
Đột nhiên Trịnh Dung như sực tỉnh, mặt gã tối sầm, miệng gã ngoác ra, gã hùng hổ định túm lấy Ngải Đông Đông, ngay trước khi bị Trịnh Dung bắt được Ngải Đông Đông đã gào lên: “Ba nuôi ơi, ba nuôi!! Anh Khải gọi ba nuôi em cứu em nhanh lên!! Á…”
Trịnh Dung lẳng nó té xuống sàn, Khải Tử thấy thế vội vàng túm tay giữ Trịnh Dung lại, Ngải Đông Đông lập tức chồm dậy cắm đầu chạy thẳng đến buồng giam Chu Cương. Trịnh Dung thấy nó chạy thì vội xô Khải Tử ra, chạy đuổi theo nó.
“Ba nuôi ơi, ba nuôi!” Ngải Đông Đông vừa chạy vừa hét, mồm nó to làm cả hành lang đều nghe thấy, nhiều người thò đầu ra xem, Chu Cương cũng nghe được gã kinh ngạc bỏ xấp bài trên tay xuống, nhíu mày tưởng mình nghe lầm.
Nhưng Ngải Đông Đông vẫn đang réo gã inh ỏi, lần này thì gã gạt đống bài ra: “Sao thằng nhãi này lại vào rồi?”
Gã vừa đứng dậy thì Ngải Đông Đông đã hấp tấp chạy đến, mọi người chỉ thấy bóng nó vụt vào phòng, miệng vẫn léo nhéo: “Ba ơi ba ơi, cán bộ Trịnh lại đánh con!”
Chu Cương cúi xuống nhìn thằng nhỏ đang túm áo mình, gã thoáng sửng sốt còn những người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ga-doc-than-vang-muoi/1793540/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.